Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 259: (Phần 2) Thời gian trôi qua (1)

“Mình đã nghe qua ba chương trình võ học của Liễu Hải, Tiano và Hứa Cảnh Minh, nhưng chỉ có Hứa Cảnh Minh là nói về việc rèn luyện tâm trí.”
Phương Ngu suy nghĩ: “Theo Hứa Cảnh Minh, việc rèn luyện tâm trí có thể cải thiện mạng lưới thần kinh một cách đáng kể. Khi tín hiệu thần kinh trở nên mạnh mẽ hơn, bản thân sẽ có thể điều động cơ thể ở mức độ sâu hơn. Điều này… có lẽ là sự khác biệt giữa mình và họ.”
“Mình kế thừa trọn vẹn kỹ năng truyền thừa cấp bảy do quốc gia trao tặng, bao gồm phương pháp luyện tâm trí hoàn chỉnh. Nhưng vì luyện đã nhiều ngày mà vẫn mắc kẹt nút thắt cổ chai, mình đã sinh ra nghi ngờ và đã giảm thời lượng rèn luyện tâm trí hàng ngày xuống.”
“Theo Hứa Cảnh Minh, mỗi ngày ít nhất phải dành ra ba đến năm giờ hoặc thậm chí mười hai giờ.”
“Vậy bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ luyện mười hai tiếng mỗi ngày.”
Phương Ngu từ nhỏ đã rất hiếu học, khi còn bé thì học hỏi từ người lớn, hiện tại thì học theo “Hứa Cảnh Minh”, vì trong số ba người mạnh nhất thế giới… chỉ có Hứa Cảnh Minh nói về bản chất của võ thuật và đưa ra định hướng rõ ràng cho người luyện võ.
Bài giảng của Liễu Hải và Tiano đối với Phương Ngu, đối với những người đã đạt tới điểm cực hạn ở cấp ba mà nói, hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Trước đây, hắn ta đã hoài nghi về việc rèn luyện tâm trí.
Dù sao đến nay cũng không thấy tiến bộ nào cả!
Hơn nữa, hắn ta luôn cảm thấy ” rèn luyện tâm trí” là khái niệm rất huyền diệu khó giải thích, nhưng lời giảng “mạng lưới thần kinh” của Hứa Cảnh Minh đã khiến hắn nhận ra bản chất của việc rèn luyện tâm trí.
“Vù.”
Phương Ngu tiếp tục tu luyện phương pháp tiến hóa, mục tiêu của hắn chỉ có một, đó là cải thiện và củng cố mạng lưới thần kinh của mình.
Thật ra, “rèn luyện tâm trí” là một việc rất khó khăn, suy cho cùng, người luyện võ sẽ không thể nhúc nhích trong một thời gian dài, tâm trí còn phải đủ tĩnh…
Nếu có tiến bộ thì không sao, nếu không có tiến bộ thì nhiều người sẽ phát sinh những suy nghĩ bộn bề, suy nghĩ quá nhiều sẽ sinh ra hoài nghi, hoang mang hoặc thậm chí là tự dằn vặt giày vò bản thân…
Thật ra, lời giảng “mạng lưới thần kinh” của Hứa Cảnh Minh rất đơn giản vì hắn đã dựa trên kinh nghiệm hiện tại của mình.
Nhưng điều này đã thuyết phục Phương Ngu! Luyện tâm pháp trong kỹ năng truyền thừa bậc bảy quá thâm hậu, khiến Phương Ngu khó có thể thuận theo. Ngược lại, lời giải thích đơn giản dễ hiểu của Hứa Cảnh Minh lại khiến anh ta hiểu và làm theo được.
Nội tâm bị thuyết phục.
Nếu đã có phương hướng, trái tim sẽ được cố định.
Phương Ngu rèn luyện tâm trí mười hai giờ liên tục, cho đến khi đồng hồ báo thức kêu mới thức dậy.
“Cảm giác rất tốt.”
Sau khi Phương Ngu tỉnh dậy, anh ta chỉ cảm thấy tràn đầy năng lượng, tâm trí linh hoạt thư thái, đó là một cảm giác vô cùng tuyệt vời.
“Cuối cùng mình đã tìm ra phương hướng để rèn luyện tâm trí, vậy cứ theo đó mà luyện.”
Phương Ngu mỉm cười. Lúc này, hắn ta rất biết ơn Hứa Cảnh Minh, trong lòng mơ hồ coi Hứa Cảnh Minh là thầy của mình. Dù sao đi nữa, hắn cũng đã được theo học rất nhiều sư phụ từ khi còn là một đứa trẻ!
Nhưng đến trở thành người mạnh nhất, không có giáo viên kèm cặp bên cạnh, Phương Ngu bối rối, không biết phải làm thế nào để tiến về phía trước. Kỹ năng truyền thừa bậc bảy bày ra trước mặt, nhưng hắn cũng không thể nào hiểu hết.
Thời gian trôi qua.
Từng cao thủ ngày càng lớn mạnh.
Akinlov, Haru Singh, Miyagawa Akira, Triệu Phiến, Merritt lần lượt vượt qua tầng thứ tư của Tháp Tinh Không trong vòng nửa tháng.
Phương Ngu, cuối cùng cũng đột phá tầng thứ tư sau nửa tháng, nhưng rõ ràng còn kém xa so với những người đứng đầu thế giới.


Ngày 01 tháng 12.
“Cha.”
Bàng Quân đến phòng riêng của cha mình, đưa cho ông ta một tập tài liệu: “Con đã phân tích hành vi của Trình Tử Hào trong một năm qua! Và cũng đã dự đoán số phận tiếp theo của anh ta.”
Bàng Trạch mỉm cười nhận lấy tài liệu, trong lòng rất mong chờ.
Bàng Quân đứng bên cạnh chờ đợi.
“Bài phân tích của con có rất nhiều vấn đề.”
Bàng Trạch khẽ lắc đầu: “Còn rất nông cạn. Nhưng kết luận của con lại đúng, Trình Tử Hào sẽ phá sản!”
“Điểm tối đa là 100, cha cho con 50 điểm.”
Bàng Trạch nói: “Có rất nhiều lỗi trong quá trình phân tích, nhưng kết luận lại đúng, nên cha mới cho 50 điểm.”
“Chỉ 50 điểm thôi ạ? Không đạt?”
Bàng Quân hơi không phục: “Cha quá nghiêm khắc rồi.”
“Giống như làm một đề bài, quá trình sai nhưng câu trả lời đúng. Lẽ ra không cho điểm nào mới đúng.”
Bàng Trạch cười nhìn con trai: “Cho con 50 điểm là tốt lắm rồi.”
“Có chỗ nào chưa đúng ạ?”
Bàng Trạch lắc đầu: “Đừng vội, trước tiên con cứ quan sát trước, xem số phận của Trình Tử Hào trên thực tế trong vòng một tháng nữa sẽ biết rõ. Đến lúc đó, cha sẽ giải thích thêm cho con.”
“À vâng.”
Bàng Quân gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận