Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 642: (Phần 5) Lần đầu ma luyện tâm linh (2)

“Anh phải giữ bí mật.” Xích Đồng nói.
“Giữ bí mật?”
Tề Tiêu sững sờ: “Tại sao?”
“Em có lẽ cũng biết, anh là cao thủ phục ma cấp cao.”
Xích Đồng nói: “Thật ra, cảnh giới trong thực tế của anh chính là cấp chín.”
Tề Tiêu kinh ngạc.
Cảnh giới cấp chín?
“Đúng vậy, anh chuẩn bị đột phá và trở thành Sinh mệnh Bản Nguyên.”
Xích Đồng gật đầu: “Anh chính là thành viên vòng ngoài của viện nghiên cứu Nguyên Sơ, cho phải tuyệt đối giữ bí mật về thân phận ngoài đời thực của mình. Đây cũng là quy định của viện nghiên cứu Nguyên Sơ.”
Tề Tiêu mỉm cười: “Em không ngờ anh lại là thiên tài vô song đến như vậy. Năm đó, em cũng muốn tham gia vào thế lực hàng đầu, đáng tiếc vẫn còn non kém, không thể thông qua xét duyệt.”
Cô ấy vốn đã rất giỏi, nhưng ngưỡng cửa tiến vào được mười bảy thế lực hàng đầu quả thực quá cao.
“Vậy còn Ngô Minh sư đệ của anh thì sao?” Tề Tiêu chợt nhớ ra.
Xích Đồng nói: “Hắn đã dùng cái tên Ngô Minh, chứng tỏ không sợ người khác biết mình là người của viện nghiên cứu Nguyên Sơ. Tuy nhiên, em cũng không nên lan truyền thông tin này ra bên ngoài.”
Tề Dịch gật đầu: “Em biết rồi, khoảng tầm bao lâu nữa thì anh sẽ trở thành Sinh mệnh Bản Nguyên?”
“Anh đoán chừng một trăm năm nữa.” Xích Đồng cũng không giấu giếm.
Tề Tiêu mỉm cười gật đầu: “Như vậy cũng tốt! Chờ đến khi anh trở thành Sinh mệnh Bản Nguyên, những nguyên lão kia trong gia tộc của em sẽ không gây nhiều trở ngại cho anh. Anh biết đấy, gia tộc Ma Vân là một gia tộc cổ xưa, đương nhiên có rất nhiều quy tắc vụn vặt. Chỉ khi anh trở thành Sinh mệnh Bản Nguyên, bọn họ mới có thể phá lệ.”
Xích Đồng gật đầu, hắn rất thỏa mãn với thực tại lúc này.
Thế giới Phục Ma, phủ Thành An, phủ thành.
“Mối quan hệ của Xích Đồng sư huynh và Tề Tiêu có chút không bình thường.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ đến chuyện hồi sáng, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Dù sao đi nữa, hắn cũng đã hoàn thành suôn sẻ yêu cầu của Xích Đồng sư huynh, coi như trút đi một mối lo.
Trở lại trong phủ, Hứa Cảnh Minh thấy Ngô Thất đang nói chuyện với vài người.
“Thiếu gia.”
Ngô Thất nhìn thấy Hứa Cảnh Minh, ông ta lập tức nói: “Sáng nay, ta thuê được năm người này ở chợ, bọn họ đều là người địa phương.”
“Lão gia.”
Năm người hầu đều cung kính hành lễ.
“Đây là Lưu Phúc, hắn sẽ là người canh cổng phủ từ nay về sau.”
Ngô Thất giới thiệu: “Đây là Thành Đại Ngưu, sức lực dồi dào, hắn sẽ làm một số việc vặt trong phủ.”
“Lưu Phúc (Đại Ngưu) bái kiến lão gia.” Cả hai người đều cung kính hành lễ.
“Đây là Trương đại thẩm, phụ trách nấu cơm trong phủ.”
“Đây là Tam nha đầu của Lưu gia và một tiểu nha đầu của Cố gia, bọn họ sẽ là những nha hoàn hầu hạ thiếu gia.” Ngô Thất nói.
“Lưu Tam Nha (Cố Vũ) bái kiến lão gia.”
Hai nha hoàn đều có ngoại hình xinh xắn, đương nhiên cũng rất hiểu quy tắc.
Hứa Cảnh Minh cười nói: “Thất thúc làm việc cũng nhanh thật, nháy mắt đã thuê đủ người.”
“Rất nhiều người đi đến chợ để tìm việc, ta chỉ cần chọn lựa một chút là xong. Trước hết, chúng ta cứ quan sát những người này trong vòng một tháng, nếu không có vấn đề gì thì sẽ để bọn họ làm việc tại phủ trong ba năm tới.” Ngô Thất nói.
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Thất thúc cứ quyết định tất cả.”
Sau khi có nhân lực, mọi thứ trong phủ đều nhanh chóng đi vào quy củ, mọi gian phòng đã được đánh quét sạch sẽ, ngay cả hồ nước cũng được dọn dẹp kỹ càng, quang cảnh ngôi nhà cũng đẹp mắt hơn rất nhiều.


Buổi đêm.
Hứa Cảnh Minh ngồi khoanh chân trên giường, lấy bình ngọc từ trong ngực áo.
“Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, đã đến lúc bắt đầu ma luyện tâm linh.”
Hứa Cảnh Minh rất thận trọng.
Thật lòng mà nói, việc đánh giết Tà ma không hề khó khăn, với thực lực hiện tại, hắn không sợ những tên tà ma từ cấp Địa Ma trở xuống, nhưng việc luyện hóa tà ma lại không như vậy.
“Lần đầu ma luyện tâm linh, bắt đầu thôi!”
Hứa Cảnh Minh mở nắp bình rồi khẽ nhấp miệng, một tia ma khí xông ra từ miệng bình, lập tức bị hắn nuốt xuống bụng.
Ầm ầm!
Sau khi nuốt ngụm tia ma khí này vào trong cơ thể, một tia ký ức đột nhiên đánh thẳng vào tâm trí của Hứa Cảnh Minh.
Sau khi tiếp nhận ký ức, hắn dường như có thể tận mắt nhìn thấy tất cả.
Hứa Cảnh Minh nhìn thấy một thanh niên tên Lý Sùng, chủ nhân của một dược đường nổi tiếng ở huyện Lưu, phủ Thành An. Sau khi tiếp nhận sản nghiệp từ cha ông, Lý Sùng cẩn thận từng li từng tí trong những công việc kinh doanh! Ngoài ra, hắn có một người vợ xinh đẹp và hai đứa con gái, đương nhiên cũng được coi là một người có thể diện ở huyện Lưu.
Trước đây, cha hắn mới là người quản lý dược đường, nhưng đến khi ông ấy qua đời, Lý Sùng mới hiểu rõ được những khó khăn khi quản lý dược đường.
Hắn phải chiều theo ý các quan chức ở trong huyện thành, ngay cả khi bị bọn họ nhổ nước bọt vào mặt, hắn cũng phải nở nụ cười hùa theo.
Đôi lúc bị những kẻ lưu manh du côn dọa dẫm bắt chẹt, hắn cũng phải tươi cười đón lấy rồi ngoan ngoãn dâng ngân lượng. Dù hắn không sợ những kẻ này, nhưng hắn không thể động tới các thế lực đứng sau chúng.
Sau khi phải hạ mình khắp nơi, Lý Sùng mới hiểu rõ nỗi khổ của cha mình.
Hắn phải chịu đựng!
Hắn phải chịu đựng tất cả để có thể kinh doanh ra lời.
Nhưng đến một ngày kia, Lý Sùng đang làm việc trong dược đường, đám người nha huyện đột nhiên trực tiếp tới bắt bớ. Bọn họ bảo Lý Sùng là nghi phạm của một vụ án mạng, sau đó nhốt hắn vào đại lao.
Cho dù Lý Sùng ra sức kêu oan, nhưng dưới sức ép của nha môn, hắn chỉ có thể dâng bạc hết lần này đến lần khác. Đến cuối cùng, Lý Sùng cũng không thể đợi đến lần xét xử tiếp theo, hắn bị ám sát trong ngục dưới danh nghĩa một vụ treo cổ tự tử
Cho đến lúc chết, hắn mới biết được chân tưới.
“Kẻ đáng thương nhà ngươi, Vương lão gia trong huyện có quan hệ tốt với thê tử ngươi, cho nên sai khiến chúng ta tiễn ngươi lên đường.”
Hai tên hung thủ đặt Lý Sùng lên giá, quấn dây quanh cổ hắn, sau đó khiến hắn chết ngay lập tức.
Ký ức kết thúc tại đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận