Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 181: Kết quả (1)

Rời khỏi không gian chiến đấu, Hứa Cảnh Minh quay lại phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ rồi đi về phía bạn bè và người thân trên khán đài.
“Đội trưởng!”
“Cảnh Minh!”
“Lão Hứa!”
“Cháu trai!”
Đủ loại xưng hô vang lên, đám người đều nghênh đón hắn với nụ cười rạng rỡ. Trong số họ, không một ai tỏ ra tiếc nuối, vì tất cả bọn họ đều biết, thực lực của Liễu Hải, người hiện giờ đang là tuyển thủ một thế giới, mạnh hơn Hứa Cảnh Minh rất nhiều.
Dương Thanh Thước cười nói: “Trước kia, tôi cũng chưa dám nghĩ chúng ta có thể tiến gần tới trận chung kết của giải đấu cúp Hỏa Chủng… Không ngờ chúng ta chúng ta đã đánh bại nhiều đội ngũ lợi hại như vậy để giành được chức Á quân!”
“Chúng ta là nằm không cũng thắng.”
Hành Phương ôm Dương Thanh Thước: “Sau nhiều lần bị loại sớm như vậy, ta cũng hiểu ra, chiến đội Lê Mộc có thể chiến thắng hoàn toàn dựa vào lão Hứa cùng chị Di.”
“Là dựa vào đội trưởng.”
Vương Di nói: “Mãi đến vòng bán kết thì tôi mới đột phá nhờ vào sự may mắn, mếu không phải chiến đội Lê Mộc mà đội ngũ khác yếu hơn, khả năng cao là tôi sẽ sớm bị loại, xác suất đột phá của tôi cũng sẽ thấy hơn rất nhiều.”
“Chúng ta là một đội, chỉ có đoàn kết mới có thể ngày càng mạnh hơn.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Nhờ có chị Di, chúng ta mới đi đến được trận chung kết.”
“Các vị đại cao thủ ơi, trong chiến đội Lê MỘc, ta mới là người không làm mà hưởng.”
Lê Miểu Miểu chắp tay thi lễ: “Cảm ơn mọi người, thật sự rất cảm ơn mọi người đã giúp ta bùng nổ một phen. Mọi người có biết, trong lúc diễn ra giải đấu cúp Hỏa Chủng, bài đơn đầu tiên của tôi là [Lê Mộc], đã có lượt tải về bao nhiêu không?”
Đám người Vương Di không đoán được.
Hành Phương trực tiếp đi xem lượt tải về của bài hát.
“56 triệu lượt người tải về.”
Lê Miểu Miểu vui vẻ nói: “Tất cả đều là lượt tải về trả phí! Lượt tải về trong mấy ngày qua nhiều hơn so với mấy năm trước, thậm chí còn cao hơn nhiều bài hát khác của tôi nữa, thật sự quá vui.”
“Bài hát của chiến đội chúng ta, lượt tải về trả phí tích lũy thế mà còn không đến 100 triệu.”
Hành Phương nhìn số liệu tải về bài hát, lập tức nói: “Làm đội viên chiến đội Lê Mộc, tôi cảm thấy cần phải giúp chị dâu tuyên truyền thật tốt.”
“Đúng vậy, phải giúp Miểu Miểu tuyên truyền thật tốt.”
Vương Di gật đầu: “Tôi đồng ý.”
“Anh Hứa, do anh tuyên truyền chưa đủ nhiệt tình.”
Dương Thanh Thước nhìn Hứa Cảnh Minh: “Sau trận đấu lần này, độ nổi tiếng của anh chắc chắn tăng rất nhanh. Nếu anh tuyên truyền cho chị dâu, bài hát của cô ấy nhất định sẽ càng ngày càng nổi. Vì [Lê Mộc] chính là đội ca của chúng ta, cho nên anh nhất định phải ra sức tuyên truyền.”
“Nhất định phải tuyên truyền.”
Hứa Cảnh Minh chú ý tới ánh mắt Lê Miểu Miểu, hắn lập tức quyết đoán nói.
Lúc này, dáng người cường tráng của Liễu Hải xuất hiện dưới khán đài, ông ta đang cười tủm tỉm mà đi đến.
“Đội trưởng.”
Hứa Hồng, Đới Thông Đạt thấy thế thì lập tức nghênh đón.
“Sư phụ.”
Hứa Cảnh Minh, Dương Thanh Thước, Hành Phương đều kinh ngạc rồi lene tiếng chào hỏi.
Liễu Hải cười nhìn Hứa Cảnh Minh: “Lần này con thi đấu không tệ, một kích cuối cùng kia càng không tồi. Thương pháp của con đã đột phá sao?”
“Đột phá một chút.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu, sau khi trận đấu kết thúc và quay về không gian chiến đấu, hắn đã lập tức kiểm tra bảng chiến lực cá nhân.
“Có đột phá là chuyện tốt.”
Liễu Hải gật đầu: “Chỉ là chênh lệch giữa con và ta vẫn còn rất lớn. Hãy ra sức hơn nữa! Ta sẽ chờ con… tới đánh bại ta. Là sư phụ, ta mong chờ những học trò như các con ngày nào đó có thể vượt qua ta.”
Dương Thanh Thước, Hành Phương nhìn nhau, vượt qua?
Sao họ cảm giác sự chênh lệch giữa sư phụ và bọn hắn càng lúc càng lớn.
Hứa Cảnh Minh đi đến phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, con muốn hỏi một chút. Khi sư phụ giao chiến với con, rốt cuộc ngài đã dùng mấy phần thực lực?”
“Ừm thì …”
Liễu Hải suy tư: “Có lẽ là năm phần.”
“Năm phần?”
Hứa Cảnh Minh trở nên gượng gạo, mơ hồ xác định được thực lực giữa bản thân và sư phụ.
“Tiếp tục nỗ lực.”
Liễu Hải cười chờ mong. Có thể vì ông đã lớn tuổi, cũng có thể là làm sư phụ quá lâu, nên ông vô cùng thích dạy dỗ đám học trò. Khi nhìn học trò thành tài, bản thân ông còn cảm thấy vui vẻ hơn so với lúc đột phá.
Liễu Hải đã tìm mọi cách, đem kỹ xảo chiến đấu phân tích nghiên cứu đến nát bấy, sau đó cố gắng hết sức truyền thụ thật rõ ràng cho các học trò. Trong quá trình dạy dỗ, chính ông lại càng ngày càng lĩnh ngộ thông suốt, cảnh giới võ học càng ngày càng cao. Đến khi thế giới ảo xuất hiện, ông trở thành tuyển thủ số một thế giới, điều điều ông chờ mong trước hết, vẫn là được nhìn thấy đám học trò có thể đuổi kịp bước chân của ông, vượt qua ông.
“Đội trưởng, mau chuẩn bị một chút. Đội giành quán quân là chúng ta sẽ chuẩn bị lên sân khấu nhận giải thưởng.”
Hứa Hồng đưa mắt nhìn, lập tức đến nhắc nhở.
“Còn muốn lên sân khấu nhận thưởng? Thật phiền phức.”
Liễu Hải nói vậy, nhưng vẫn ông triệu tập các thành viên của đội lão niên Liễu Hải.
Là giải thi đấu cả nước đầu tiên của Trung Quốc, quán quân quốc gia giải thi đấu Hỏa Chủng, các thành viên của Liễu Hải lão niên đội đều cười vui vẻ lên sân khấu, bắt đầu quá trình nhận thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận