Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 242: (Phần 2) Tuyệt học (1)

Hứa Cảnh Minh và Lê Miểu Miểu đến thăm ông cụ Hứa trong đời thực.
“Sao hai đứa lại tới đây?”
Sau khi cơ thể trải qua quá trình tiến hóa, ông cụ Hứa ăn ngon ngủ yên, cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Khi nhìn thấy hai người đến gần, ông ấy mỉm cười rồi đặt quyển sách trên tay xuống.
“Chúng con đến để hỏi ông một số kinh nghiệm phát sóng trực tiếp.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Con chuẩn bị phát sóng trực tiếp để dạy võ, nhưng lại không có bất kỳ kinh nghiệm nào.”
Lê Miểu Miểu: “Con thì mặc dù có chút kinh nghiệm, nhưng trước khi thế giới ảo mở cửa, con cũng chỉ phát sóng trực tiếp mỗi tháng một lần. Hiện tại, con cũng chỉ phát sóng một số trận đấu và ca hát một chút.”
“Đều là năng khiếu trời cho.”
Ông cụ Hứa cười nói: “Hai đứa tìm ông, chính là tìm đúng người rồi đấy.”
Hứa Cảnh Minh, Lê Miểu Miểu lập tức dỏng tai lên, sau đó cẩn thận lắng nghe.
“Nhớ năm đó, ông cũng phát sóng trực tiếp mấy tiếng đồng hồ mỗi ngày, lúc nào cũng chú ý bình luận trên mạng để đánh giá xem chương trình phát sóng trực tiếp của mình có thú vị không, có hấp dẫn không? Còn phải thống kê số liệu người xem và phần thưởng hàng ngày. Mỗi khi số liệu tụt xuống, ông bắt buộc phải tìm ra nguyên nhân. Đến khi số liệu tăng lên, ông cũng phải đúc kết kinh nghiệm thành công. Sau đó, ông đều vắt óc suy nghĩ nội dung chương trình phát sóng trực tiếp mỗi ngày.”
“Hết ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, tự nhiên sẽ có chút kinh nghiệm.”
Ông cụ Hứa cười nói.
“Nội dung của buổi phát sóng đầu tiên phải thật hấp dẫn!”
Ông cụ Hứa nói: “Dù cho thông điệp đó có là gì đi nữa, thì nội dung bắt buộc phải hấp dẫn thú vị, khiến cho mọi người cảm thấy, thì bọn họ mới có thể mở lòng,... sẵn sàng tiếp nhận những nội dung mà con muốn truyền tải.”
Hứa Cảnh Minh cũng rất thông minh, hắn cũng có kinh nghiệm giảng dạy ngoài đời, cho nên khẽ gật đầu: “Con hiểu, một số người dạy học chỉ biết nhồi nhét kiến thức, khiến cho học sinh chỉ biết kêu trời kêu đất. Một vài người thì biết lồng ghép kiến thức vào trò chơi, việc học theo đó mà dễ dàng hơn.”
“Đúng vậy, đó là sự thật.”
Ông cụ Hứa nói: “Phát sóng trực tiếp giống như một bộ phim, một bộ phim truyền hình rất thú vị và hấp dẫn! Nếu con có thể khiến mọi người mở lòng và cảm thấy vui vẻ, họ đương nhiên sẽ muốn tiếp thu những kiến thức mà con dạy, đây mới gọi là cao siêu.”
“Con hiểu rồi.”
Hứa Cảnh Minh trong lòng đột nhiên có rất nhiều ý tưởng dạy học.
“Thứ hai, nội dung phát sóng phải thật đơn giản!”
Ông cụ Hứa nói: “Đừng bao giờ cho người xem ăn một cái bánh quá lớn! Khi giảng bài trên sóng trực tiếp, chỉ cần dạy một loại kiến thức là đủ! Giải thích thật cặn kẽ loại kiến thức này, khán giả cũng chỉ cần học đến thế mà thôi. Có lúc nói nhiều quá… khán giả sẽ bị rối trí.”
“Nhớ năm đó…”
Ông cụ Hứa lại hồi tưởng chuyện quá khứ: “Ông dạy người ta cách chơi game, ai nấy đều kêu rằng “đầu thì học được, mà tay không làm được”! Sau đó ông chợt nhận ram, đó là do phương pháp của ông quá phức tạp. Con cứ xem khán giả là những đứa trẻ ngốc, sau đó truyền dạy những những kiến thức cơ bản nhất. Học mười, tám phép toán cơ bản, kết hợp lại sẽ trở thành phép toán nâng cao.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Con hiểu rồi, coi họ là những đứa ngốc.”
“Đúng vậy, trên thế giới có biết bao nhiêu người, con xem họ là đứa ngốc để dạy, đứa ngốc còn học được, họ đương nhiên cũng học được.”
Ông cụ Hứa gật đầu.
“Thứ ba, phát sóng trực tiếp phải có sự nhắc lại kiến thức!”
Ông cụ Hứa nói tiếp.
...
...
Từng mẩu kinh nghiệm phát sóng trực tiếp của ông cụ Hứa khiến Hứa Cảnh Minh và Lê Miểu Miểu đột nhiên được khai sáng.
“Điều thứ mười lăm, phát sóng trực tiếp phải vẽ rồng điểm mắt!”
Ông cụ Hứa nói: “Con phải khiến phòng phát sóng trực tiếp của mình có những giây phút thăng hoa, làm rung động trái tim của khán giả trong nháy mắt, để mọi người cảm thấy rằng đây không phải buổi phát sóng trực tiếp bình thường, mà là buổi phát sóng có ý nghĩa sâu sắc, độc nhất vô nhị! Tự nhiên, bọn họ sẽ nhìn con bằng ánh mắt khác! Nhiều người muốn đánh giá và so sánh các chương trình học khác ở Võ Đạo Quán… hãy khán giả cảm thấy chương trình học của con đặc biệt hơn những người khác, điểm đánh giá tự nhiên sẽ cao hơn.”
Hứa Cảnh Minh như có điều gì còn băn khoăn: “Vẽ rồng điểm mắt?”
“Lấy ví dụ, một bộ phim kể về một câu chuyện bi thảm. Nhưng đến cuối phim, con phải đưa ra thống kê về việc có bao nhiêu người trên thế giới bị chết đói hàng năm, bao nhiêu người phải chịu những cảnh tương tự, v.v. Ngay khi số liệu xuất hiện, nó sẽ cho thấy tính xác thực cho câu chuyện của con, chứng tỏ những gì con nói là về trải nghiệm của vô số những người đáng thương, phản ánh thực tế cuộc sống.”
“Bài giảng trực tuyến cũng vậy, sau khi bài giảng kết thúc, con phải khiến nó thăng hoa ngay lập tức, để chương trình học của con chói sáng hơn nữa, để cho mọi người không kiềm chế được mà bật ngón tay cái cho con.”
Ông cụ Hứa nói: “Được rồi, ông đều truyền dạy cho các con mười lăm kinh nghiệm phát sóng trực tiếp rồi, chỉ cần nắm chắc bảy tám điều là có thể dựa vào đó ăn ngon uống đã rồi.”
Hứa Cảnh Minh và Lê Miểu Miểu đều cảm thấy thu hoạch của ngày hôm nay rất bổ ích, hai người lại càng ngưỡng mộ ông nội hơn.
Thảo nào, ở thời đại trước đó đó, nhờ vào thân phận là tuyển thủ thể thao điện tử và bình luận viên, ông đã kiếm được rất nhiều tiền. Giống như cha hắn, Hứa Hồng, khi còn trẻ đã có thể đi khắp nơi trên thế giới, trở thành là blogger võ thuật, có cơ hội tham quan không biết bao nhiêu trường phái, tất cả đều có sự hỗ trợ của ông nội, nếu không thì Hứa Hồng lấy đâu ra nhiều tiền để phung phí như thế. Tất nhiên, cha hắn, Hứa Hồng cũng đã sáng lập nên Bát Cực Môn ở thành phố Minh Nguyệt, nơi đặt nền móng vững chắc cho Hứa Cảnh Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận