Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương Bá gật đầu: “Cầu Bách Động là một cây cầu đá lớn với một trăm lẻ tám vòm cầu. Dưới vòm cầu có rất nhiều thuyền hoa qua lại, thỉnh thoảng có một số thuyền hoa siêu lớn cập bến. Mỗi chiếc thuyền cao đến vài tầng, chuyên hoạt động kinh doanh ở nhiều lĩnh vực khác nhau. Hơn nữa, khu vực cầu Bách Động cũng có vô số tiểu thương, còn có rất nhiều màn biểu diễn tạp kỹ mới lạ, ngày nào cũng náo nhiệt tới tận nửa đêm, đến lúc đó, mọi người đang tụ tập ở cầu Bách Động mới bắt đầu giải tán.”

“Đi, đi, đi nhanh lên.” Phí Tâm Lan nóng lòng.
Hứa Cảnh Minh, Khâu Đồng, La Bách Xuyên, cùng ba cảnh vệ Huyết Vũ dũng mãnh cũng đi theo sau, cả nhóm đi về phía cầu Bách Động.
Khu vực cầu Bách Động ồn ào tấp nập, sôi động náo nhiệt. Một số người dân nghèo khổ thỉnh thoảng cũng đi tới đây để quan sát chốn phồn hoa đô thị.
“Nhìn thấy chưa? Có rất nhiều người phải không? Cả đời ta luôm ở trong thôn, chưa bao giờ thấy cảnh náo nhiệt như vậy.”
Người đàn ông nghèo khổ mang theo vợ con tới nơi thành phố hoa lệ, thê tử và nữ nhi đang đứng ở một bên, trố mắt nhìn quang cảnh rực rỡ trước mặt.
Ôi, cả đời này chưa từng nhìn thấy nơi nào đẹp như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều hoa đăng như vậy, nằm mơ cũng chưa từng thấy nơi nào tráng lệ đến vậy.
Lúc này, trong đám đông cũng có một cặp vợ chồng trẻ.
“Phu quân, chàng thực sự định đến thư viện dạy học sao?” Nữ tử hỏi.
“Ừm, công việc trong gia tộc quá mệt mỏi, ta không muốn tranh giành với đại ca nữa. Vì lẽ đó, ta vẫn nên đến thư viện dạy học, cuộc sống cũng ung dung tự tại.”
Nam tử mỉm cười, nói: “Mà nếu chúng ta ở thư viện, nữ nhi của chúng ta có thể đọc sách, luyện võ tốt hơn.”
Nữ tử khẽ gật đầu, chợt nghe thấy một âm thanh hỗn loạn từ phía xa.
“Biến đi!”
“Cút đi!”
Đôi trẻ nghe theo tiếng động, nhìn thấy một nhóm người xông tới từ xa, ai nấy đều hung hãn độc đoán, đi đến đâu vung roi quất đến đấy, khiến những người xung quanh sợ hãi tránh né. Những đòn roi rắn chắc quất vào người đi đường, già trẻ lớn bé, khiến rất nhiều người bị đánh gục tại chỗ, da tróc thịt bong, ói mửa ra máu. Thậm chí, một vài đứa trẻ bị đánh đến mức khóc lớn tiếng, khiến các bậc phụ huynh ngay lập tức ôm con bỏ chạy.
“Đó là Phòng bá vương.” Nhìn thấy vậy, nam tử hơi cau mày.
“Đó là bá chủ một vùng của thành Phong Nguyệt chúng ta.” Nữ tử thì thào nói nhỏ, cặp đôi cũng tự nhiên tránh ra khỏi đám đông.
Những người xung quanh đều đang né tránh đám người kia! Những người bị quật đều kêu đang khóc lóc ỉ ôi, thậm chí còn bị đánh đến chết.
Nhóm người này đang vây quanh một thanh niên có khuôn mặt hung ác, hắn ta nhìn mọi hướng xung quanh với ánh mắt đằng đằng sát khi.
Khi nhìn thấy những người dân xung quanh bày ra vẻ mặt sợ hãi, tất cả đều không dám nhìn thẳng vào chính mình, người thanh niên liền cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hắn là Phòng Xung, bá chủ một vùng thành Phong Diệp, tính cách vô cùng hống hách độc đoán. Đối với hắn, ‘hoành hành bá đạo’ mới là quy tắc làm việc thông thường.
Phòng Xung đảo mắt nhìn quanh, hắn nhìn thấy đám đông đang lẩn tránh khắp nơi, một vài người bị đánh đổ máu đến mức ngã xuống, đến lúc này, hắn mới cảm thấy hài lòng.
“Hả?” Phòng Xung liếc mắt nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn chằm chằm vào một nữ tử, ở trong đám người phía xa, hai mắt của hắn ta đột nhiên phát sáng.
Dung mạo của nữ tử này có thể được coi như thượng đẳng, nhưng Phòng Xung cũng đã quen với mỹ nữ yến oanh, yếu tố thực sự thu hút hắn chính là khí chất của nữ tử kia, phong thái sạch sẽ thanh mát không hề bị vấy bẩn.
“Lại đây.”
Phòng Xung chỉ tay ra phía xa: “Mang mỹ nhân kia lại đây.”
“Rõ.” Đám thuộc hạ nhìn theo hướng chỉ tay, ngay lập tức nhìn thấy nữ tử!
Đôi vợ chồng trẻ ở đằng xa đương nhiên cũng né tránh, nhưng khi Phòng Xung chỉ tay qua, hai người nhận thấy tình cảnh này, cảm thấy như có sấm sét giữa trời quang.
“Đi mau!” Nam tử nắm lấy tay nữ tử, vội vàng nói. Nhưng thân thể nữ tử nhỏ nhắn yếu đuối, rõ ràng tốc độ sẽ chậm hơn.
Đám tay chân kia nhanh chóng bao vây cặp đôi, trong số đó thậm chí còn có cả cao thủ nhập lưu, nhanh nhẹn bao vây lấy đôi vợ chồng trẻ.
Đôi vợ chồng trẻ vô cùng run sợ trong lòng.
“Xong rồi.”
“Tai ương đến rồi.” Nam tử chỉ cảm thấy tai họa từ trên trời rơi xuống, hắn không biết làm cách nào để thoát khỏi kiếp nạn này.
Phòng Xung đi qua đám thuộc hạ đang chen chúc, bước đến trước mặt cặp vợ chồng trẻ.
“Tại hạ là Vương Khiên, sắp đảm đương dạy học ở thư viện Tân Nguyệt.”
Nam tử lập tức chắp tay nói.
“Chúng ta không biết đã mạo phạm Phòng công tử ở điểm nào, cầu xin Phòng công tử lượng thứ cho.” Nữ tử đứng bên cạnh cũng lên tiếng xin lỗi.
“Vương Khiên?” Phòng Xung nhướng mày thản nhiên nói: “Ta chưa từng nghe qua! Ta thấy phu nhân của ngươi khá đẹp mắt, mau chóng hiến dâng cho bản công tử! Miễn cho đại họa sát thân!”
Nghe lời này, sắc mặt đôi vợ chồng trẻ biến hóa khôn lường.
Đông đảo dân chúng trên cầu Bách Động đứng từ xa nhìn xem, ai nấy đều thầm thở dài, tội nghiệp cho cặp đôi này! Tuy nhiên, người dân ở thành Phong Diệp đã quen từ lâu, Phòng Xung không làm điều gì sai trái mới là chuyện lạ.
P.s: cầu KP~
Bạn cần đăng nhập để bình luận