Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 622: (Phần 5) Mục tiêu của cả thế giới (2)

Một vị vương gia bị giết ngay phủ đệ của mình, đây rốt cuộc là chuyện lớn tới mức nào?
Đế Quân biết rõ sự tình ngay trong đêm, lập tức hạ lệnh phải điều tra danh tính của hung thủ càng sớm càng tốt! Nếu bây giờ là thời kỳ ổn định, e rằng toàn bộ Đế Đô sẽ bị lật úp sấp theo mong muốn của hắn. Nhưng hiện tại, quân phản loạn đang hoành hành khắp thiên hạ, ngay cả các vệ binh Huyết Vũ Đế Đô cũng đánh mất toàn bộ khí thế, ai nấy đều chuẩn bị đường lui cho riêng mình, làm sao dốc lòng điều tra cái chết của một vương gia được?
“Hung thủ chỉ cầm đôi khiên, nhưng lại trực tiếp nghiền nát quân trận của hơn một ngàn cao thủ nhập lưu như vậy? Thậm chí còn ngang nhiên chém chết Kỳ Vương?”
Đám vệ binh Huyết Vũ biết được chút ít sự thật đều kịch liệt chấn động vì sợ hãi: “Hơn một ngàn cao thủ nhập lưu còn không thể cản nổi, Kỳ Vương vẫn phải bỏ mạng như cũ, một hung thủ tàn ác như thế, chúng ta sao có thể điều tra được chứ?”
Bọn họ rốt cuộc cũng chỉ làm dáng một chút, huống chi đám hộ vệ trong phủ Kỳ Vương đều bỏ chạy gần hết rồi, chỉ còn lại một vài tên rất trung thành vẫn đi theo gia quyến của Kỳ vương.
Hứa Cảnh Minh mở cửa phòng, sau một đêm tuyết rơi dày đặc, tuyết đọng trước cửa ngập tới đầu gối.
“Thời tiết thật đẹp!”
Hứa Cảnh Minh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Những tia nắng ban mai chiếu xuống nền tuyết trắng tinh, khiến cho trời đất như bừng sáng hơn mấy phần.
Hứa Cảnh Minh dựa lưng vào cửa, lặng lẽ thưởng thức cảnh sắc một lát, chợt trông thấy lão già thân thiện dẫn theo ba người đi tới từ đằng xa.
“Cảnh huynh đệ!”
Lão già đi tới, sợ hãi than thở: “Bái phục bái phục! Trận chiến thành danh!”
“Xin mời vào.”
Hứa Cảnh Minh dẫn bọn họ vào phòng, đóng cửa sân ngoài.
“Theo yêu cầu của ngươi, ta chia số vàng này thành bốn phần, ba phần này là 10 ngàn lượng vàng, phần cuối cùng là 5 ngàn lượng vàng.” Hứa Cảnh Minh vừa nói vừa chỉ vào đống vàng trên nền nhà.
Lão già mỉm cười rồi gật đầu: “Được.”
Ông ta dứt lời, cất kỹ 5 ngàn lượng vàng kia đi.
Ba người bên cạnh bắt đầu tiến hành hiến tế, mỗi người hiến tế 10 ngàn lượng vàng.
Ban quản lý thế giới Huyết Vũ kiểm soát số người tiến vào vùng đất thần bí thông qua các quy tắc hạn chế số vàng mà người chơi có thể thu hoạch, ví dụ như số lượng công dân vũ trụ trong Vực Thợ Săn tiến vào vùng đất thần bí không tới 200 ngàn người trong mỗi 330 ngày. Hứa Cảnh Minh vừa quan sát ba người này vừa âm thầm cảm khái, bản thân hắn cũng là cá vượt long môn, thành công gia nhập thế lực hàng đầu trong Liên minh Vũ trụ Nhân loại thông qua vùng đất thần bí.
Tuy nhiên, ngưỡng cửa của mười bảy thế lực hàng đầu đều rất cao, rất ít nhà thám hiểm có thể vượt qua.
Vù vù!
Ba người và 30 ngàn lượng vàng biến mất trong không khí.
“Tiền vào tài khoản chưa?” Lão già hỏi.
“Đã vào.” Hứa Cảnh Minh gật đầu, hắn đã nhận được tin nhắn tài khoản.
“Được, ngươi có mối làm ăn thì cứ đi tìm ta. Dù sao đi nữa, ta luôn đưa ra tỷ giá hối đoái tốt nhất trong ngành.” Lão già cười nói.
“Sắp tới, ta sẽ nhận được một khoảng tầm 20 ngàn lượng vàng.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Tới lúc đó, ta sẽ liên lạc với ngươi!”
Phí lão gia là người xuất ra khoản tiền 20 ngàn lượng vàng này ý.
“Giỏi thật!” Lão già than thở: “Ta cáo từ trước!”
Ông ta cầm lấy 5 ngàn lượng vàng đã được gói sẵn rồi lẳng lặng bỏ đi.
Vào ngày thứ ba sau khi cứu Phí Tâm Lan, Phí lão gia cũng lẳng lặng gom góp 20 ngàn lượng vàng rồi đưa cho Hứa Cảnh Minh! Ông ấy biết Hứa Cảnh Minh và sư môn của mình đã đánh tan tác đám hộ vệ trong phủ Kỳ Vương, thậm chí còn chém giết Kỳ Vương!
Đối phương làm ra việc lớn như thế, nhưng lại chỉ cần 20 ngàn lượng vàng, ngay cả Phí lão gia còn thấy quá ít.
Tuy nhiên, ông ấy cũng hết cách, bản thân cũng không sở hữu quá nhiều vàng bạc, thời gian quật khởi của Phí gia dẫu sao cũng quá ngắn ngủi.
“Ta nghe nói, vị cao thủ đó đã dùng hai khiên để đánh tan quân trận của cả ngàn cao thủ nhập lưu, sau đó còn ngang nhiên giết Kỳ vương!”
Cừu Hoạ Dục nói: “Tông phái của Cảnh huynh đệ mạnh thật đấy!”
Lão già tóc bạc Lục Thiệu nói ra: “Ta còn nghe đồn, tông phái này còn có một vị cao thủ dùng ngân thương, cũng có cao thủ dùng hai khiên, cao thủ dùng chùy lớn!”
Đối với cái chết của Kỳ Vương, vô số người trong thiên hạ đưa ra rất nhiều thông tin lộn xộn, bọn họ càng đồn đại càng dữ dội.
Cốc cốc cốc!
Một tiếng đập cửa vang lên, một hộ vệ đi ra mở cửa, trông thấy Hứa Cảnh Minh đứng bên ngoài thì bèn nói: “Cảnh tiên sinh tới rồi!”
Hứa Cảnh Minh đi vào.
“Cảnh huynh đệ!”
Lục Thiệu, Cừu Hoạ Dục nhiệt tình nghênh đón hắn, Phí lão gia, Phí Tâm Lan cũng ra khỏi nhà.
“Cảnh tiên sinh.” Phí lão gia rất khách khí.
“Cảnh đại ca.” Sau khi uống thuốc giải Nhuyễn Cốt Tán, Phí Tâm Lan cũng đã khỏe lại.
Mọi người bước vào nhà rồi ngồi xuống ghế, Hứa Cảnh Minh lấy một tấm bản đồ từ trong ngực áo, đặt lên mặt bàn rồi nói: “Phí lão gia, mọi người ắt hẳn cũng biết tình hình của Đế Đô càng lúc càng ác liệt, phản quân có thể tấn công vào nơi này bất cứ lúc nào!”
Mọi người đều lập tức gật đầu.
Tây Vực hoàn toàn mất kiểm soát, Đông Vực đã giương cờ phản loạn, Đế Đô thất thủ chỉ là vấn đề thời gian.
“Vậy nên, ta luôn tính toán nghĩ cách đưa Tâm Lan rời khỏi Đế Đô.” Phí lão gia nói.
“Tôi và vài người bạn cũng định rời khỏi Đế Đô.”
Hứa Cảnh Minh chỉ vào bản đồ: “Ta chuẩn bị đi tới ….. thành Lam Giang, một vùng hẻo lánh có nhiều sông hồ! Đại quân muốn đánh vào nơi này cũng không dễ dàng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận