Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 207: (Phần 2) Lần đầu tham chiến (1)

“Bùm.” “Bùm.” “Bùm.”
Một dư ảnh màu đỏ sẫm va chạm với một bóng người cũng có màu đỏ, binh khí của hai bên va chạm hết lần này đến lần khác.
Sau ba lần va chạm liên tiếp, dư ảnh màu đỏ sẫm lóe lên bay về phía sau đáp xuống bãi cỏ nát bươm, đó là Hứa Cảnh Minh, áo giáp của hắn hơi lõm xuống, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng có vết máu, ngân thương trong tay cũng đẫm máu tươi.
Mà bên kia, Nguyên Hầu Vương đang cầm trên tay một cây trường côn, bộ lông màu đỏ hung tung bay trong gió, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh, trên ngực nó có vết thương khá lớn, vết máu loang lổ khắp ngực.
“Nguyên Hầu Vương hiểm ác thật.”
Hứa Cảnh Minh liếc nhìn lớp giáp bị lõm xuống, hắn có thể cảm nhận được xương sườn đã gãy, nội tạng bị trọng thương, tuy cảnh giới hiện giờ của hắn có thể tạm thời khống chế thương thế, nhưng thực lực chỉ còn bảy phần.
“Mặc dù Hóa Hồng thương pháp dũng mạnh bá đạo, bộ pháp cũng nhanh nhưng luôn tiến về phía trước, không cho mình đường lui.”
Hứa Cảnh Minh thầm nói: “Gặp phải người dũng mãnh lại có tốc độ cực nhanh như Nguyên Hầu Vương, lấy công đối công, cơ thể của Nguyên Hầu Vương mạnh hơn mình nhiều.”
“Mình là cơ thể vượt cấp 12%, Nguyên Hầu Vương có lẽ là cơ thể vượt cấp 50%.”
Hứa Cảnh Minh đoán: “Hơn nữa, côn pháp của nó lại vô cùng cao minh. Hóa Hồng thương pháp miễn cưỡng có thể gây tổn thương cho đối phương, nhưng muốn đánh bại sao? Vẫn còn chưa đủ!”
“Đáng tiếc, thương pháp của mình vẫn chưa hoàn toàn đột phá đến cấp bốn. Nếu như hoàn toàn đột phá, hai bộ môn thương pháp tương hỗ lẫn nhau, hẳn là mình có thể tiến bộ không ít.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ.
Giờ đây, trên tầng thứ tư của Tháp Tinh Không, hắn có thể dễ dàng đối phó với những con vượn khác, ngoại trừ con đầu đàn Nguyên Hầu Vương này.
“Lần sau so tài tiếp.”
Hứa Cảnh Minh nói, trực tiếp rút lui.
Bóng người của Nguyên Hầu Vương lập tức di chuyển, trong nháy mắt đã lao đến chỗ Hứa Cảnh Minh, cây côn đâm xuyên qua vị trí của Hứa Cảnh Minh nhưng Hứa Cảnh Minh đã biến mất, không thấy người đâu nữa.
“Gruuuuu.” Nguyên Hầu Vương nhìn bốn phía, phát ra tiếng rống giận.
Lại chạy!
Thế giới thực, trên giường ngủ.
Hứa Cảnh Minh tháo mũ bảo hiểm ảo, nhìn sang bên cạnh, không có người.
“Miểu Miểu dậy sớm vậy sao?” Hứa Cảnh Minh đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ bước xuống cầu thang dẫn đến phòng khách tầng dưới, hắn đứng ở phòng khách thì thấy Lê Miểu Miểu đang nấu bữa sáng trong bếp.
“Miểu Miểu, sao em lại tự mình làm bữa sáng thế?”
Hứa Cảnh Minh đi tới.
“Em tức giận.”
Trong lúc làm bánh mì, Lê Miểu Miểu nói: “Đêm qua ba giờ, em giận quá nên rời giường. Trong lòng em, Trương Thanh là nữ kiếm tiên, là kiếm khách mạnh nhất Trung Quốc. Em cũng là một người luyện kiếm, cô ấy là tuyển thủ nữ mà em yêu thích nhất, nhưng trong trận chiến đêm đó, đội Trung Quốc do cô ấy dẫn dắt lại thua đội Hoa Kỳ! Đúng là càng nghĩ càng ấm ức.”
“Chỉ là một trận đấu thôi mà, giận có ích lợi gì.”
Hứa Cảnh Minh tiến lên, vỗ vai bạn gái: “Đừng giận nữa.”
“Đừng ở đây cản trở em, em đang làm bánh mì.”
Lê Miểu Miểu trừng mắt nhìn Hứa Cảnh Minh: “Ngoan ngoãn đợi ở ngoài đi.”
“Anh sẽ chờ được ăn ngon.”
Hứa Cảnh Minh ngồi xuống bàn ăn, bật màn hình lên, bắt đầu xem một số video giao đấu toàn cầu.
Từng video về trận giao đấu được phát lại.
“Các cao thủ toàn cầu đang dần tiến bộ.”
Hứa Cảnh Minh quan sát: “Ba người đứng đầu giới võ thuật trước đây, Lôi Vân Phóng, Quiet St. Mills giờ đã xếp ngoài top 10 thế giới. Chỉ có Alan Emelianko còn lại trong vị trí top trên.
Đây cũng là điều bình thường.
Mấy tỷ người giao phong, thế hệ mới sẽ tự nhiên xuất hiện! Rất khó để duy trì vị trí top 5 thế giới.
“Miyagawa Akira của Nhật, một học sinh trung học mười bảy tuổi, cậu ta thực sự rất mạnh, hẳn là người xếp ở vị trí đầu tiên ở Nhật Bản.”
Hứa Cảnh Minh xem video, đưa ra nhận định: “Cậu ta thậm chí còn mạnh hơn Kiyori Toichi.”
Cuộc giao đấu toàn cầu, trong số các cao thủ có mặt trong bảng Tinh Không, có năm người giữ vững phong độ toàn thắng.
Tiger Fussen, 9/9 trận thắng!
Alan Emelianko, 5/5 trận thắng!
Tiano Syre, 2/2 trận thắng!
Haru Singh, 2/2 trận thắng!
Miyagawa Akira, 6/6 trận thắng!
“Những cao thủ hàng đầu tham gia cuộc giao đấu toàn cầu được năm ngày, mới chỉ đánh mấy trận. Vài người một ngày còn không đấu trận nào.”
Hứa Cảnh Minh nhìn qua số liệu: “Hầu hết thời gian không đụng phải nhau, chỉ số toàn thắng không thể nói lên điều gì. Ví dụ như quái vật băng tuyết Riven Gullit của Ý, hắn ta thằng chín trận thua một trận, nhưng rốt cuộc chỉ thua Tiger Fussen, thực lực của người này rất mạnh.”
“Bữa sáng làm hơi lâu.”
Lê Miểu Miểu vui vẻ bưng đĩa thức ăn ra, đặt bữa sáng lên bàn: “Nếm thử tay nghề nấu nướng của em xem.”
“Ừm, rất thơm.”
Hứa Cảnh Minh ngửi được mùi thơm của bánh mì, cầm đũa lên gắp một miếng, cắn hai miếng đã hết một nửa, ăn rất nhanh.
Lê Miểu Miểu ngồi xuống, húp cháo, ăn cả bánh mì: “Cảnh Minh, anh xem video thi đấu của các cao thủ toàn cầu chưa?”
“Xem rồi, có mấy người khá lợi hại.”
Hứa Cảnh Minh nói.
“Vậy khi nào anh tham gia đối chiến?”
Lê Miểu Miểu hỏi.
“Anh hả?”
Hứa Cảnh Minh ăn một miếng bánh, sau đó gắp một chiếc khác lên: “Ừm, tối nay trực tuyến, sẽ tham gia đối chiến.”
“Tối nay tham gia?”
Lê Miểu Miểu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Sao đột nhiên anh đổi ý thế?”
“Cái gì mà đổi ý?”
Hứa Cảnh Minh buồn bực.
“Từ lúc từ Tân Hải trở về, anh luôn vùi đầu luyện tập, không tham gia bất kỳ trận đấu nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận