Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1013: (Phần 8) Lư Nã Đạc rơi vào đường cùng (3)

Hứa Cảnh Minh chậm rãi đáp xuống bãi cỏ, nhìn chằm chằm vào Lư Nã Đạc với ánh mắt không hề ẩn chứa bất kỳ gợn sóng nào.
Lư Nã Đạc cảm thấy hoảng sợ và bất an, chỉ còn có thể nở nụ cười gượng gạo: “Đại nhân Ngô Minh, ngài làm ta sợ chết khiếp! Hành tinh tư nhân của tôi đã được lắp đặt hệ thống phòng ngự an toàn từ trước, vậy mà ngài lại trực tiếp xông vào và đi về phía tôi như thế này, khiến tôi còn tưởng mình đã gặp phải kẻ thù rồi cơ…”
“Ngươi thật sự gặp phải kẻ thù rồi đấy.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Ta chính là kẻ thù của ngươi.”
“Ha…”
Lư Nã Đạc tái mặt, nhưng vẫn mỉm cười như cũ: “Ha ha ha, đại nhân Ngô Minh đang đùa cái gì vậy? Ngài là ngôi sao chói sáng của tộc đàn nhân loại chúng ta, hơn nữa còn được sùng bái bởi biết bao nhiêu con người, làm sao có thể là kẻ thù của tôi được?”
Mọi người xung quanh một mực im lặng, không dám mở miệng nói lời nào, bởi vì tất cả bọn họ đều cảm nhận được một cỗ uy áp kinh khủng phát ra từ người đàn ông mặc áo bào đen “Ngô Minh”.
“Lư Nã Đạc.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Ngươi không cần nghi ngờ, cũng không cần ôm tâm lý may mắn làm gì! Hôm nay ta tới đây, chính là để giết ngươi.”
Lư Nã Đạc lập tức mặt cắt không còn hột máu.
“Không, không… Ngài nhất định đang nói đùa.”
Lư Nã Đạc lập tức cười nói: “Tôi là con cháu hoàng thất của nền văn minh Nguyên Tinh, được bảo vệ bởi pháp luật Liên minh Vũ trụ Nhân loại. Đại nhân Ngô Minh, ngài hoàn toàn không có quyền giết tôi.”
“Nếu giết ngươi, thì quả thực có hơi vượt quyền.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Ta có lẽ sẽ bị khấu trừ vài chục triệu công lao.”
Lư Nã Đạc tái mặt.
Đúng vậy…
Hứa Cảnh Minh không tàn sát quy mô lớn, chỉ trực tiếp giết chết Lư Nã Đạc – một kẻ thậm chí không phải là sinh mệnh Bản Nguyên.
Cũng bởi vì Lư Nã Đạc là con cháu hoàng thất, cho nên Hứa Cảnh Minh mới bị khấu trừ mấy chục triệu công lao.
“Không đáng đâu! Cái mạng của tôi thực sự không đáng với vài chục triệu công lao đâu.”
Lư Nã Đạc cười làm lành: “Đại nhân Ngô Minh, tôi phải thế nào thì ngài mới bỏ qua đây? Đại nhân Ngô Minh cứ nói đi, tôi nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngài.”
Hứa Cảnh Minh nhìn hắn ta.
Lư Nã Đạc càng thêm tuyệt vọng, lập tức nói: “Anh trai tôi là Lư Nã Tinh, là hoàng đế của nền văn minh Nguyên Tinh. Nếu như ngài giết tôi, thì chính là đang mạo phạm tới toàn bộ hoàng thất! Anh trai tôi sẽ không bỏ qua cho ngài, toàn bộ hoàng thất của nền văn minh Nguyên Tinh cũng sẽ không bỏ qua cho ngài.”
“Liên lạc với anh trai ngươi đi.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Gì cơ?” Lư Nã Đạc sững sờ.
“Ngay lập tức, liên lạc với anh trai Lư Nã Tinh của ngươi đi.” Hứa Cảnh Minh nói.
Lư Nã Đạc không thể tin nổi: “Ngài cho tôi liên lạc với bên ngoài sao?”
Bởi vì thời không xung quanh bị trấn áp triệt để, Lư Nã Đạc cứ tưởng chính mình cũng không cách nào liên lạc được với bên ngoài cho đến khi chết.
“Cái tên Hứa Cảnh Minh này đúng là điên khùng thật rồi! Hắn muốn giết mình, mà lại còn cho phép mình liên lạc với bên ngoài?” Mặc dù Lư Nã Đạc cảm thấy đối phương thật điên khùng, nhưng hắn ta vẫn nhấp vào quang ảnh ngay lập tức.
Hứa Cảnh Minh quan sát hết thảy mọi động tác của hắn, nhưng cũng không hề ngăn cản.
“Mình đang tiến hành phương pháp mô phỏng, một mực bắt chước “Chủ Nhân Hư Uyên”.”
“Chủ Nhân Hư Uyên có bản tính kiêu ngạo, tự do. Mình muốn giết một tên Lư Nã Đạc, thì cũng không được hành sự lén lút, mà phải tùy ý khoa trương, quang minh chính đại!”
Hứa Cảnh Minh nghĩ.
Xung quanh đó, Mặc Vân, đám quản gia và hộ vệ đều cảm thấy khó hiểu khi nhìn thấy Lư Nã Đạc nhấp vào quang ảnh, liên lạc với hoàng đế “Lư Nã Tinh”.
“Anh ơi, Hứa Cảnh Minh muốn giết em, hắn muốn giết em.” Lư Nã Đạc vừa liên lạc được, lập tức vội vàng nói: “Anh mau cứu em, mau cứu em.”
“Cái gì?” Lư Nã Tinh không hiểu.
Hứa Cảnh Minh cũng tới gần quang ảnh, nhìn vào hình chiếu của Lư Nã Tinh: “Lư Nã Tinh.”
“Sư đệ Ngô Minh.”
Lư Nã Tinh nở nụ cười: “Chuyện gì vậy? Có phải cậu đã hiểu lầm gì không?”
“Không có hiểu lầm gì cả.”
Hứa Cảnh Minh lắc đầu: “Lư Nã Đạc đã làm vô số chuyện ác trong suốt những năm vừa qua, đặc biệt là khi đảm nhận chức vụ đại thần tài chính của nền văn minh Nguyên Tinh, hắn ta càng thêm hung tàn bạo ngược, gieo rắc tội ác khắp nơi! Anh là anh trai của hắn, vậy mà không biết gì hay sao? Tôi là người thực thi pháp luật, có quyền phán quyết hắn ta… án tử hình! Đối với những bằng chứng phạm tội của hắn ta, tôi sẽ đồng bộ tất cả ở trên mạng thế giới ảo.”
“Lư Nã Đạc là con cháu hoàng thất, cậu không có quyền giết hắn ta.”
Lư Nã Tinh giật mình: “Sư đệ Ngô Minh, chớ làm bừa.”
Tên điên này, nói giết người là giết người luôn hay sao?
“Tôi không hề phạm tội, cũng không biết gì hết! Tất cả mọi chuyện là do bọn thuộc hạ làm.” Lư Nã Đạc biện giải.
Hứa Cảnh Minh nhìn Lư Nã Tinh trong quang ảnh: “Tôi bảo Lư Nã Đạc liên lạc với anh, là để anh tận mắt nhìn thấy khoảnh khắc lìa của hắn, từ đó rút ra một bài học nhớ đời! Suy cho cùng, Lư Nã Đạc là em trai của anh, hắn ta mượn nhờ uy vọng của anh để phạm tội tày trời… Cho nên Lư Nã Tinh anh cũng phải gánh một nửa trách nhiệm!”
“Lần này, tôi chỉ giết em trai Lư Nã Đạc của anh! Nhưng nếu như anh vẫn bao che cho người thân tín, dung túng cho bọn họ tùy ý làm việc ác, thì căn bản không xứng làm hoàng đế của nền văn minh Nguyên Tinh!”
“Đến lúc đó, tôi sẽ công khai xử tử anh, giống như hôm nay trực tiếp giết chết em trai ông.” Hứa Cảnh Minh lạnh lùng nhìn Lư Nã Tinh.
Lư Nã Tinh ngẩn người.
Giết mình?
Giết một vị hoàng đế?
Sự lạnh lùng và điên cuồng trong ánh mắt của Hứa Cảnh Minh khiến cho Lư Nã Tinh nhận ra đối phương không hề nói đùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận