Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 168: Sau cơn mưa, trời lại sáng (2)

“Không thể lãng phí cơ hội mà chị Di tạo ra.”
Hứa Cảnh Minh giậm chân, dốc toàn lực để đẩy nhanh tốc độ, hóa thành một cái bóng đỏ sẫm mờ ảo để đuổi theo Lôi Vân Phóng.
Ở khoảng cách hơn 60 mét, ngay cả khi Lôi Vân Phóng đang ở trong khoảng khắc phong độ nhất, cho dù đường đi không có bất kỳ trở ngại nào, thì hắn cũng sẽ phải mất vài giây để tới đích.
Vương Di đứng ở trên nóc nhà, hai chân không nhúc nhích mà vẫn đưa cung nhắm vào Lôi Vân Phóng, cũng chính là bóng hình màu xanh đang lao tới.
“Xông lên!”
Sắc mặt Lôi Vân Phóng có chút dữ tợn, Hứa Cảnh Minh đang chạy hết tốc lực đuổi theo phía sau, nhưng tốc độ còn chậm hơn hắn một chút. Nhưng chỉ cần Lôi Vân Phóng dừng lại và né tránh… Hứa Cảnh Minh sẽ có thể đuổi kịp và dùng ngân thương đánh hắn.
Nhưng Lôi Vân Phóng không thể giao đấu với Hứa Cảnh Minh trong tình hình hiện tại, hắn cần phải tiêu diệt Thần Tiễn Thủ trước đã.
“Chính là lúc này.”
Khi khoảng cách giảm xuống còn 30 mét, Vương Di đột nhiên bất ngờ kéo căng dây cung và bắn tên ngay lập tức.
Một mũi tên, hai mũi tên, ba mũi tên!
Vương Di mặc kệ đối phương lao tới, cô không hề né tránh mà dồn toàn bộ năng lượng vào cung tên trong tay, sau đó bắn ra liên tiếp ba mũi tên chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Khi khoảng cách càng gần, sức uy hiếp của mỗi mũi tên lại càng lớn.
Lôi Vân Phóng đang bị Hứa Cảnh Minh đuổi theo ngay phía sau, khiến hắn không thể né tránh mà chỉ có thể xoay nghiêng người, vung đao ngăn cản các mũi tên.
Mũi tên đầu tiên ngăn cản khá dễ dàng.
Mũi tên thứ hai thì càng nguy hiểm hơn.
Mũi tên thứ ba được bắn ra trong bán kính mười mét. Ngay cả khi Vương Di chưa đột phá, mũi tên ở cự ly gần như vậy cũng là một mối đe dọa vô cùng lớn. Mà bây giờ, mũi tên kinh người này… ở khoảng cách gần như vậy, Lôi Vân Phóng chỉ có thể vung đao theo bản năng.
“Phốc.”
Hắn cảm thấy vùng bụng chấn động, đao vung lên không trung!
Không thể ngăn cản được.
“Chết đi!”
Lôi Vân Phóng biết có chuyện không ổn, nhưng hắn vẫn cố gắng vung đao. Ánh đao vừa lóe lên, trên người Vương Di lập tức xuất hiện những vết chém đo đỏ, thân thể dần hóa thành ảo ảnh.
Vương Di mỉm cười.
Với tốc độ của cô, nếu cô chạy trốn thì vẫn sẽ bị Lôi Vân Phóng đuổi kịp và giết chết.
Nếu không trốn đi mà dốc toàn lực để bắn tên, thì ít ra cô vẫn còn hy vọng giết được hắn.
“Không tệ… Một chọi một!”
Thân thể Vương Di trở nên hư ảo, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vết thương lớn trên bụng Lôi Vân Phóng.
Lôi Vân Phóng dừng lại, nhìn xuống lỗ thủng trên bụng, mũi tên đã hoàn toàn xuyên qua bụng hắn, xé toạc ra lỗ thủng to bằng nắm tay, máu tươi trào ra. Vết thương kinh khủng như vậy khiến Lôi Vân Phóng không còn cầm cự được nữa, hắn quay đầu nhìn Hứa Cảnh Minh đang đuổi theo.
Hứa Cảnh Minh cũng dừng lại, cầm ngân thương nhìn Lôi Vân Phóng.
“Tôi thua rồi.”
Lôi Vân Phóng nhìn Hứa Cảnh Minh, cảm xúc trong lòng trở nên hỗn độn: “Không ngờ tôi lại thua trong tay những đứa nhóc các cậu.”
“Chị Di và tôi hợp lực với nhau thì mới may mắn giành được chiến thắng.”
Hứa Cảnh Minh nói.
Sau lần giao đấu vừa rồi, Hứa Cảnh Minh đã nhận thức rõ ràng sự chênh lệch giữa mình và tiền bối Lôi Vân Phóng. Một khi đối phương dồn toàn lực chiến đấu, mình chỉ có thể chịu đựng sự áp bức của hắn.
“Thua chính là thua, dù sao đây cũng là chiến đấu theo đội.”
Lôi Vân Phóng nhìn Hứa Cảnh Minh: “Hai đứa nhóc các cậu đã hợp lực với nhau để đánh bại ta, cho nên nhất định cũng phải khiến Liễu Hải nếm mùi đau thương.”
“Chắc chắn rồi.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Vết thương phần bụng của Lôi Vân Phóng chảy máu xối xả, thân thể hắn dần hóa ảo ảnh, cuối cùng hoàn toàn tan biến rời khỏi thế giới này.
“Tôi thắng rồi.”
Hứa Cảnh Minh không thể tin được, nếu dựa vào một mình hắn thì không thể nào đánh bại Lôi Vân Phóng. Nhưng khi chị Di đột phá, hai người thi đấu phối hợp với nhau, sức uy hiếp vì thế mà tăng lên rất nhiều.
Khi Lôi Vân Phóng biến mất, cơn mưa phùn cũng dần tạnh ngừng, mặt trời bắt đầu ló dạng, tỏa nắng soi sáng từng ngõ ngách trong thị trấn. Cảnh sắc sau cơn mưa tuyệt đẹp vô cùng, thậm chí còn có cả cầu vồng trên bầu trời.
Hứa Cảnh Minh nhìn về phía cách đó không xa, Dương Thanh Thước cũng đang đứng trên mái nhà, cả hai cùng cười với
Bọn họ cuối cùng đã thắng trận đấu bán kết!
Chiến đội Lê Mộc sẽ tiến vào vòng chung kết, quyết đất với chiến đội của sư phụ Liễu Hải.
“Ôi.”
Thị trấn sụp đổ ngay trước mắt, Hứa Cảnh Minh và Dương Thanh Thước cũng biến thành ảo ảnh và quay trở lại không gian chiến đấu.


“Chúng ta hãy chúc mừng chiến đội Lê Mộc đã giành chiến thắng trong trận đấu bán kết này. Họ sẽ tiếp tục giao đấu với đội lão niên Liễu Hải ở vòng chung kết.”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm hào hứng nói: “Còn một tin nữa, chiến đội Lê Mộc cũng là chiến đội duy nhất ở giải đấu cúp Hỏa Chủng này có hai cao thủ cấp ba.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận