Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1098: (Phần 9) Đại Mộng Khách (1)

“Đây là?” Hứa Cảnh Minh bước tới lại gần, nhìn thấy mặt hồ trong xanh có chút gợn sóng dười màn sương mù bồng bềnh.
Khi Hứa Cảnh Minh chạm vào lớp sương mù kia, thì một âm thanh “hi hi hi hi” đột nhiên vang lên.
Lúc này, Ngọn Lửa Tịnh Liên trên người Hứa Cảnh Minh đột nhiên bùng cháy, thiêu đốt hết sạch lớp sương mù kia.
Trong lúc lớp sương mù bị đốt cháy, Hứa Cảnh Minh bất thình lình nhìn thấy vô số cảnh tượng khác nhau, ví dụ như tiền tài của cải bạt ngàn, lãnh địa hành tinh mênh mang, hoặc là hàng tá truyền thừa vô cùng quý giá…
“Đây là hồ nước Tham Dục” Hứa Cảnh Minh thì thầm.
“Có người nói rằng, tất cả những cảm xúc khác nhau của các sinh mệnh tồn tại trong toàn bộ dòng chảy thời không đều sẽ được phản chiếu trong Tâm Giới! Từ tham lam dục vọng, đam mê điên cuồng, cho đến tội lỗi nghiệp chướng… Những cảm xúc này sẽ hội tụ thành một loại lực lượng, sau đó lại tiếp tục phiêu bạt trong không gian hỗn độn. Cho đến khi nào va chạm với lãnh địa có chủ hoặc vô chủ trong Tâm Giới, thì nó mới cố định vị trí ngay tại nơi đó”
Hứa Cảnh Minh nghĩ, “tạo vật” duy nhất tồn tại trong Tâm Giới chính là lãnh địa. Hồ nước Tham Dục phiêu bạt khắp nơi, tự nhiên đụng phải “tạo vật” thì mới dừng lại. “Mặc dù vẫn chưa xác định liệu giả thuyết này là thật hay là giả, nhưng đúng là có đủ loại cảm xúc, dục vọng và tột nghiệp đã hội tụ lại thành vật chất, sau đó chiếm cứ một khoảng không nào đó trong Tâm Giới” Hứa Cảnh Minh nghĩ vậy.
“Vù vù”
Hứa Cảnh Minh tiếp tục tiến về phía trước trong lãnh địa di tích này. Ngoài hồ nước Tham Dục, hắn còn phát hiện ra đầm nước Sắc Dục và bờ biển Tội Nghiệt…
Tuy nó được gọi là bờ biển tột nghiệt, nhưng thực ra còn không có nhiều tội nghiệt bằng cánh hoa thứ nhất trong Đóa Hoa Tội Nghiệt.
“Hạch tâm của lãnh địa di tích này nằm ở nơi nào?” Hứa Cảnh Minh vừa tìm kiếm vừa suy nghĩ: “Cựu chủ nhân của khu lãnh địa này nhất định đã lưu lại ấn ký tâm linh mạnh nhất của hắn ở đây, vậy thì ấn ký tâm linh đó đang ở đâu nhỉ?” Lãnh địa di tích này quá lớn, Hứa Cảnh Minh đi tìm suốt ba ngày, thì mới cảm ứng được có một tảng đá lớn.
Tảng đá lớn này… là hạch tâm của di tích của toàn bộ lãnh địa, và cũng là một ấn ký vô cùng hoàn chỉnh!
“`Ma âm am!” Vào khoảnh khắc mà Hứa Cảnh Minh vừa cảm ứng vừa chạm vào tảng đá, thì tảng đá cũng bắt đầu rung động, cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu biến hóa, phảng phất như cải thiên hoán địa!
Cảnh vật bên trong lãnh địa di tích đổ nát vốn bị bao phủ trong khí tức hỗn độn, giờ đây đã thay đổi rất nhiều.
Hứa Cảnh Minh đứng giữa mảnh thiên địa rộng lớn, nhìn thấy một ngôi sao u ám ngự trị trên không trung và chiếu sáng toàn bộ ngóc ngách tại đây. Hắn đồng thời cũng được chiêm ngưỡng núi non san sát, hồ nước miền man, hoa cỏ cây cối, cùng với vô số phong cảnh đẹp đẽ tuyệt trần ở khắp mọi nơi trong khu lãnh địa này. “Tảng đá kia là hạch tâm của lãnh địa di tích, đương nhiên cũng có khả năng hình thành ảo cảnh”
“Ồ thật là một giấc mộng đẹp để”
Lúc này, một người đang nằm ở tảng đá tại nơi xa bỗng nhiên duỗi người ngồi dậy, trông có vẻ cực kỳ lười biếng.
Đối phương có vóc dáng gầy gò ốm yếu, cùng với nửa thân trên ngưng tụ thành hình, nhưng nửa thân dưới lại là sương mù đen kịt. Hắn ta đang cầm một cái bình màu đen với đủ loại hình tượng thú vật kì quái được điêu khắc ở mặt ngoài, sau đó bất chợt há miệng rồi khẽ hút một hơi…
Vào khoảnh khắc tiếp theo, một luồng ánh sáng bảy màu chói chang bay ra từ trong cái bình, chui thẳng vào trong miệng hắn ta.
“Người kế thừa.
Đối phương nhìn chằm chằm vào Hứa Cảnh Minh, thản nhiên nói: “Tâm Giới có vô số lãnh địa di tích khác nhau, chủ nhân của những nơi đó thường sẽ để lại một số khảo nghiệm, nhưng ta lại vô cùng lười nhác làm việc này!
Dù sao thì cũng chết rồi, cần gì phải lo lắng nhiều như vậy chứ.
Khi Hứa Cảnh Minh nghe những lời này, hai mắt liền sáng lên, nghĩ thầm trong lòng: “Đối phương có suy nghĩ như vậy thì hay quá rồi! Mình cũng không muốn phải làm khảo nghiệm”
“Ta đây đã nửa mơ nửa tỉnh suốt cuộc đời này! Chỉ đến khi đạt đến cảnh giới Vĩnh Hằng, ta lại tiếp tục đi vào Tâm Giới lúc nào không hay.
Đối phương nói tiếp: “Thành tựu mà ta tự hào nhất trong cuộc đời này, chính là hai chiêu thức sau…”
“Ngươi có thể học được bao nhiêu, thì cứ học bất nhiêu, chứ ta đây cũng lười chuẩn bị nội dung truyền thừa hoàn chỉnh bị lắm.Dù sao thì ta cũng đã chết rồi, tại sao còn phải chuẩn bị nhiều như vậy cho đám người kế thừa các ngươi chứ?”
Đối phương vừa nói xong, thì lập tức duỗi hai tay về phía trước. Sương mù màu đen trong lòng bàn tay phải chậm rãi ngưng tụ thành một cây cung lớn, sương mù màu đen trong lòng bàn tay trái cũng chậm rãi ngưng tụ thành một mũi tên theo phong cách cổ xưa.
Quá trình ngưng tụ này đương nhiên cũng bao hàm một lượng lớn thông tin Cao Duy.
Từ Kính Minh chăm chú quan sát.
“Thành tâm với cung tiễn? Con đường cung tiễn?” Hứa Cảnh Minh cố gắng tiếp nhận những thông tin Cao Duy rải rác này.
Vì cố ý để cho người kế thừa có thể nhìn kỹ, cho nên chủ nhân của khu lãnh địa này thực hiện mỗi một động tác với tốc độ vô cùng chậm rãi, ngay cả quá trình ngưng tụ ra cung tiễn cũng phải mất gần một phút.
Ngay sau đó, đối phương đặt mũi tên lên dây cung! Rồi lập tức kéo cung Khi cây cung được kéo đủ một vòng, tuy rằng mũi tên còn chưa được bắn ra, nhưng ánh mắt lãnh đạm lạnh nhạt của đối phương khiến Hứa Cảnh Minh có chút lạnh sống lưng.
“Đây là… Hứa Cảnh Minh thất kinh.
Tại thời điểm này, hắn có thể cảm nhận được rất nhiều thông tin Cao Duy, đồng thời ý thức được rằng mình chắc chắn sẽ phải chịu chết trước mũi tên của đối phương.
1226 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận