Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 342: (Phần 3) Giao ước

“Cảnh Minh.”
Lê Miểu Miểu chào đón hắn bằng một cái ôm nồng ấm.
“Không ngờ đội trưởng vẫn đánh bại được thần tiễn thủ bậc năm trong một khoảng cách gần như vậy.”
Vương Di vô cùng thán phục, những người khác cũng vui mừng trước chiến thắng của Hứa Cảnh Minh.
“Anh đi nói chuyện với sư phụ một lát.”
Hứa Cảnh Minh nói với vợ.
“Đi đi.”
Lê Miểu Miểu ngoan ngoãn gật đầu, cô không muốn quấy rầy cuộc trò chuyện của chồng và sư phụ. Hai người thuộc top 4 thế giới muốn trao đổi kinh nghiệm với nhau, người khác đến quấy rầy thì có chút không thích hợp.
“Vị thần tiễn thủ kia rất giỏi.”
Sau khi nhìn thấy Hứa Cảnh Minh ngồi xuống bên cạnh mình, Liễu Hải mới nói: “Tốc độ rất nhanh, sức uy hiếp của mũi tên cũng rất lớn.”
“Đối mặt với thần tiễn thủ, một là mặc cho cô ta tuỳ ý bắn tên, hai là phải dũng mãnh xông lên.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Cô ta bắn tên ở khoảng cách gần như vậy mà con vẫn mạo hiểm xông lên, pha đó của con giống như đang đùa với lửa, con thắng được lần này cũng coi như tương đối mạo hiểm.”
“Nếu con dùng khiên sớm hơn thì mọi việc đã dễ dàng hơn rất nhiều.”
Liễu Hải nói.
“Ha ha, con muốn rèn luyện thương pháp đó mà.”
Hứa Cảnh Minh nói.
Đúng vậy.
Ngày thường luyện tập, hắn nào có áp lực hãi hùng khiếp vía đến như thế? Làm gì có cơ sở rèn luyện tâm linh ý chí? Hiện giờ, Hứa Cảnh Minh cảm thấy mình đã hiểu hơn về Thủy Thức, Lửa Thức.
“Con dám dùng việc thi đấu để rèn luyện bản thân, xem ra cũng có đủ vốn liếng tự tin.”
Liễu Hải liếc nhìn người học trò ngày càng mạnh mẽ hơn của mình. Có lẽ… nếu một đấu một với đồ đệ, ông đã không còn là đối thủ của hắn.
Người dẫn chương trình và khách mời giải thích cặn kẽ trận đấu vừa rồi, phân tích kỹ từng động tác giao thủ. Sau khi bọn họ tán gẫu nửa giờ, trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu.
“Trận đấu cuối cùng của ngày hôm nay là Haru Singh đấu với Tiger Fussen.”
Người dẫn chương trình kích động nói: “Trận đấu này sẽ quyết định vị cao thủ cuối cùng trong top 4.”
Riven Gullit cười nói: “Khi thế giới ảo mở cửa không lâu, Tiger Fussen đã đứng thứ hai trong bảng Tinh Không, thực lực gần ngang bằng Liễu Hải. Tuy sau này ông ấy bị tụt hạng một chút, nhưng vẫn dễ dàng vào được tứ kết. Còn Haru Singh, cậu ta là đệ nhất cao thủ ở Ấn Độ, tuổi đời còn trẻ nhưng tốc độ phát triển cực kỳ đã đáng nể, thậm chí còn nhanh hơn cả Tiger. Chúng ta cũng khó để nói ai mạnh hơn ai.”
“Kết quả của trận đấu này rất khó nói.”
Alan gật đầu.
Miyagawa Akira cũng khẽ gật đầu.
Ba cao thủ bậc năm này đã nhận thấy sức mạnh cường đại của Haru Singh và Tiger Fussen từ những trận đấu đó, bọn họ cũng biết hai người này chưa thực sự thể hiện hết sức mạnh của mình.
“Cả hai đã tiến vào bản đồ.”
Nữ dẫn chương trình nói: “Hai bên đang tiếp cận nhau, Haru Singh đã ném ám khí, là một chiếc phi tiêu hình cung.”
Bản đồ tuyết.
Vèo vèo vèo!
Ba chiếc phi tiêu hình cung quỷ dị khó lường, Tiger Fussen cao 2,35 mét, đôi bàn tay to như lá cọ đang cầm chắc hai chiếc rìu chiến cực lớn, thân mặc khôi giáp hạng nặng. Bộ dạng khủng bố của ông ta dường như có thể khiến người ta nản lòng không muốn tấn công. Lúc này, ba chiếc phi tiêu hình cung nhắm thẳng vào đầu Tiger Fussen.
Keng keng keng!
Tiger Fussen nhẹ nhàng quơ cặp rìu chiến, vừa che đầu, vừa dễ dàng ngăn chặn ám khí.
“Tiếp đi.”
Tiger Fussen như một con gấu lớn, cười ha ha nhìn đối thủ.
Haru Singh nghiêm mặt, hắn ta đang mặc giáp mềm, tay cầm hai thanh loan đao. Haru Singh biết rất rõ… khi đối mặt với Tiger Fussen, chỉ cần trúng một rìu là tiêu đời!
Khôi giáp hạng nhẹ không mang lại tác dụng gì, chi bằng mặc một bộ giáp mềm giúp cải thiện tốc độ và độ linh hoạt.
“Mình nhất định phải tấn công vào đầu, như vậy mới có thể khiến ông ta bị thương được.”
Haru Singh di chuyển, thân ảnh biến thành ảo ảnh.
“Keng.”
Tiger Fussen lập tức giơ rìu chiến lên, chiếc rìu rất diện tích lớn, tựa như một lá chắn, dễ dàng ngăn chặn đòn đánh của loan đao.
Haru Singh thi triển thân pháp, vây quanh Tiger Fussen, tìm kiếm cơ hội tấn công!
“Hử?”
Hứa Cảnh Minh và Liễu Hải hơi kinh ngạc.
Bởi vì cơ thể của Haru Singh lúc dài lúc ngắn, trông rất quái dị khó lường khi đánh cận chiến.
“Tên nhóc Ấn Độ này nhanh thật đấy, tốc độ đã đạt tới 391 mét/giây.”
Liễu Hải ngẩng đầu nhìn: “Điểm khó ăn nhất chính là cơ thể mềm dẻo linh hoạt tùy ý của cậu ta, chiều dài của tay và chân có thể đột ngột kéo dài hoặc co ngắn ngay khi chiến đấu, khiến đòn tấn công trở nên bất ngờ.”
Hứa Cảnh Minh cũng gật đầu đồng ý: “Một khi đạt được khả năng điều khiển cơ thể ở cấp độ tế bào, nhân loại có thể lập tức tăng giảm độ dài của da thịt và cơ bắp, thậm chí có thể kéo dài xương cốt, khiến tay chân dài ra trong tích tắc. Nhưng Haru Singh rõ ràng đã tu luyện phương pháp này trong một thời gian dài, hình thành nên một phong cách chiến đấu cực kỳ độc đáo.”
“Những người bình thường chưa rèn luyện phương pháp tiến hóa cũng có thể kéo dài cơ thể ra một chút.”
Liễu Hải nói: “Tuy nhiên, biên độ biển đổi của Haru Singh lớn hơn, thậm chí cậu ta còn phối hợp ưu thế này với thân pháp và song đao thuật, sau đó hình thành nên kỹ năng chiến đấu hoàn chỉnh.”
Hai người di chuyển nhanh như tia chớp trong tuyết, đánh nhau hơn một phút đồng hồ, trao đổi hơn một trăm chiêu thức.
“Vèo!”
Đột nhiên có một vệt sáng lóe lên, lướt qua đùi Haru Singh, hất một chân hắn ta lên!
Tất cả khán giả đều kinh hô.
Hứa Cảnh Minh có thể thấy rõ tốc độ của rìu chiến tăng vọt đột ngột. Tiger Fussen đánh giết hồi lâu, tốc độ vung rìu của hắn ta đột nhiên tăng lên khoảng 50%, khiến Haru Singh tránh không kịp, một bên đùi bị rìu chiến chém phải.
Trận đấu đã đi đến hồi kết.
Haru Singh bị gãy chân, ngước mắt nhìn Tiger Fussen đang lao tới.
Tiger Fussen chém thêm hai nhát rìu, cơ thể của Haru Singh đã hóa thành ảo ảnh.
...
...
“Tiger Fussen chiến thắng!”
Nữ dẫn chương trình lập tức hét lên một cách cuồng nhiệt: “Cuộc so tài đã phân rõ thắng bại, bốn người mạnh nhất đã được quyết định.”
“Bây giờ bốn người đứng đầu thế giới trong cuộc thi đã được quyết định.”
Nữ dẫn chương trình nhìn về phía màn hình ở sau lưng: “Ngày mai, trận bán kết của giải đấu Võ thuật thế giới sẽ chính thức diễn ra, tổng cộng có hai trận. Trận đầu tiên là Tiano Syre đấu với Liễu Hải, trận thứ hai là Hứa Cảnh Minh đấu với Tiger Fussen.”
Trên khán đài.
Liễu Hải, Hứa Cảnh Minh, một thầy một trò nhìn vào danh sách trận đấu.
“Cẩn thận với đối thủ của con.”
Liễu Hải nói: “Tốc độ rìu chiến của Tiger Fussen rất nhanh.”
“Vừa rồi con thấy rồi.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu, cười nói: “Sư phụ, người cũng phải cẩn thận với Tiano Syre! Từ khi thế giới ảo mở cửa, con chưa thấy Tiano Syre bộc lộ hết sức mạnh của mình, cậu ta vẫn luôn ung dung, dễ dàng giành chiến thắng.”
“Tiano Syre?”
Liễu Hải mỉm cười: “Chờ ta đánh bại hắn, hai thầy trò mình sẽ gặp nhau ở chung kết.”
“Được ạ, hẹn gặp ở chung kết.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Đây là giao ước giữa hai thầy trò họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận