Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 192: (Phần 2) Những ngày cuối đời của “Hiên” (1)

Hứa Cảnh Minh có chút bối rối, chỉ biết đưa mắt nhìn môi trường bên trong quả cầu bóng loáng này. Lúc này, bên trong vách tường phát ra ánh sáng bao trùm lấy Hứa Cảnh Minh.
“Có kết nối với thế giới ảo không?”
Một giọng nói vang lên trong đầu Hứa Cảnh Minh.
“Kết nối.”
Hứa Cảnh Minh nói, trong lòng vẫn hơi ngờ vực. Hắn vẫn chưa đội mũ bảo hiểm để tiến vào thế giới ảo, tại sao nơi này lại có tiếng động lớn như vậy?
Phù.
Ý thức nhanh chóng chìm xuống, chỉ cần đội mũ bảo hiểm là có thể bước vào thế giới ảo.
Hắn một mình xuất hiện tại một vùng đất hư vô.
“Xin chào, Hứa Cảnh Minh.”
Một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện, mỉm cười nhìn Hứa Cảnh Minh: “Theo sự sắp xếp của quốc gia, anh đã chọn… ‘Khóa dạy kèm cao thủ huyền thoại trường phái Thiên Mãng trong thế giới ảo, trở thành cao thủ Thương Pháp huyền thoại’. Hãy nắm chắc cơ hội quý giá này và tự mình trải nghiệm”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
“Văn minh Trái Đất, đăng ký quyền truy cập vào mạng thế giới ảo.”
“Đăng ký nhập học.”
“Khóa dạy kèm.”
“Giá mua…”
“Thanh toán thành công.”
Giọng nói vang lên bên tai khiến trái tim Hứa Cảnh Minh nổi lên một đợt sóng.
“Bắt đầu dạy kèm.”
Cùng với âm thanh vang lên, ý thức của Hứa Cảnh Minh tiến vào một thế giới rộng lớn.
Bùm!
Hứa Cảnh Minh thấy trước mắt mình là một thế giới xanh um tươi tốt, nơi đây có lẽ là một khu rừng nguyên sinh. Phía trên một ngọn núi nọ, vị trí đỉnh núi đã bị cắt ngang, tạo thành vùng bình nguyên bóng loáng vuông vức, nơi đó có một người đàn ông đang ngồi trên đất, đưa mắt lặng lẽ quan sát thế giới này.
Người đàn ông có mái tóc dài màu đỏ sẫm rối tung và đôi tai nhọn hoắt, đôi mắt bình tĩnh như bầu trời đầy sao vô tận, hắn ta cứ ngồi ở đó như thể bản thân chính là trung tâm của cả thế giới.
Xét về ngoại hình, hắn trông cực kỳ giống người Trái Đất, chỉ có màu tóc và đôi tai là hơi khác.
“Hừ.”
Thần thức của Hứa Cảnh Minh nhanh chóng rơi xuống, hắn trực tiếp dung nhập vào cơ thể người đàn ông.
“Cơ thể này có sức mạnh to lớn đến mức nào.”
Lúc đến gần, Hứa Cảnh Minh không khỏi chấn động, hắn có cảm giác mãnh liệt rằng: “Với sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể này, mình có cảm giác, chỉ với một cú búng tay cũng có thể đập tan cả một ngọn núi.”
Hơn nữa, cảm ứng tự nhiên của cơ thể này cũng bao trùm toàn bộ hành tinh.
Có thể xác định rõ ràng…
“Hành tinh này gần như là hình cầu, chênh lệch giữa đường kính lớn nhất và nhỏ nhất là 36 km, đường kính trung bình đạt tới 32.627 km.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ ngay tới một con số: “Chu kỳ quay của hành tinh là 92 giờ 37 phút 12 giây.”
“Cảm giác đối với khoảng cách không gian, tiến độ thời gian cũng nhạy bén như vậy?”
Hứa Cảnh Minh không dám tin tưởng.
“Hiện tại hành tinh này đang tự quay với tốc độ 35.612 km/giây.”
“23% diện tích hành tinh là đại dương, phần còn lại là lục địa được bao phủ bởi rừng rậm. Sự sống ở hành tinh này rất phát triển, cho nên có rất nhiều động vật sinh trưởng ở đây, nhưng chỉ có duy nhất một con người, chính là sự tồn tại của thân thể mà mình đang nhập hồn này.”
Hứa Cảnh Minh cảm nhận được rõ ràng.
“Theo tài liệu giới thiệu, khoá dạy kèm chính là quá trình nhập vào một vị cao thủ truyền kỳ trong lịch sử.”
Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ: “Mình có thể cảm nhận rõ ràng quá trình đó, nhưng không thể điều khiển thân thể.”
“Ừ?”
Hứa Cảnh Minh đột nhiên cảm giác được bên ngoài tinh cầu xuất hiện một làn sóng bất ổn, một phi thuyền vũ trụ xuất hiện.
Người đàn ông tóc dài màu đỏ sẫm tên “Hiên” bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Đây là phi thuyền vũ trụ màu bạc, hình như đã được sử dụng hơn 30 năm, xuyên qua hư không mà xuất hiện giữa khoảng không của tinh cầu. Cửa phi thuyền bật ra, một ông già tóc sáng màu, da nhăn nheo bước ra. Từ màu tóc và tai, có thể đoán ra ông ta cùng một tộc người với “Hiên”.
Ông già bay ra khỏi cửa cabin, tới vùng bình nguyên trên đỉnh núi, cung kính hành lễ: “Sư phụ.”
Lúc nói chuyện, bờ môi ông lão mấp máy, đều là thứ ngôn ngữ lạ lùng, nhưng phần hồn của Hứa Cảnh Minh lại hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Người đàn ông tóc dài màu đỏ sẫm tươi cười, nhìn ông già: “Ta đã nói rồi, những ngày cuối đời này, ta không muốn bị bất kỳ ai quấy rầy.”
“Nền văn minh quê hương rất hoảng sợ, rất bất an.”
Ông già nói: “Dù biết sư phụ sẽ rất tức giận, nhưng con vẫn phải tới đây.”
Người đàn ông tóc dài màu đỏ sẫm nhìn ông già, ánh mắt đầy phức tạp: “Ta còn nhớ, lúc ngươi nhập môn thì chỉ là nhóc con ba tuổi, ta mới đảo mắt một cái thì ngươi cũng đã già rồi.”
“Không phụ lòng mong đợi của sư phụ.”
Ông già cung kính nói: “Nền văn minh quê hương hiện giờ đang rất lo sợ sẽ mất đi ghế nghị viên trong Liên minh Vũ trụ nhân loại sau khi sư phụ mất đi.”
“Đã không nắm giữ được thì từ bỏ đi.”
Người đàn ông tóc dài màu đỏ sậm nói: “Cứ cố ôm lấy quyề lực thì chỉ sẽ tự bóp chết chính mình mà thôi.”
“Từ bỏ…”
Ông già khẽ gật đầu: “Sau khi từ bỏ, văn minh quê hương sẽ rơi xuống vực sâu, mọi người trong tộc sẽ không cam lòng, nhưng con vẫn sẽ truyền lại lời của sư phụ vơis bọn họ sau khi trở về.”
Người đàn ông tóc dài màu đỏ sậm bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, lẽ ra nên nói ra sớm hơn, đám người trong tộc kia vẫn còn ôm hy vọng có thể lấy được nhiều thứ từ người ông ta.
Chỉ là cuộc đời này của ông ta đã sắp đi đến đoạn đường cuối cùng.
“Câu cuối cùng ta muốn nói với những tộc nhân ở quê hương là: Đừng vướng vào quyền lực.”
Người đàn ông tóc dài màu đỏ sẫm cuối cùng nói: “Chỉ khi chính nền văn minh tự mình trở nên mạnh mẽ thì nó mới có thể đứng vững trong vũ trụ. Được rồi, con về đi.”
“Sư phụ, người không an bài gì nữa sao?”
Ông già hỏi.
“Về đi.”
Người đàn ông tóc dài màu đỏ sẫm vung tay lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận