Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 176: Thầy trò (2)

Lần lượt từng thành viên ngã xuống.
“Quy luật của vạn vật tổng hợp có thể đúng, nhưng cũng có thể sai.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Bởi vì người xưa không nắm được bản chất vì thời đó công nghệ chưa đủ phát triển.”
“Ngày nay khoa học ngày càng phát triển, ngài thấy không? Ngay cả thế giới ảo cũng ra đời, trước mắt chúng ta mọi thứ hoàn toàn là ảo.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Một đôi mắt để quan sát hiện tượng vật lý và khám phá bản chất của võ thuật, thì mới có thể đưa võ thuật đi xa hơn.”
Phốc phốc!
Sau khi Dương Thanh Thước và Hành Phương lần lượt bị giết, Vương Di cuối cùng cũng đã dốc toàn lực để ra tay.
Cô bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác.
Hứa Hồng cầm song khiên trong tay cuối cùng cũng ngã xuống, mũi tên cuối cùng cũng theo đó mà xuyên qua cơ thể Chu Phàm. Bốn thành viên của đội lão niên Liễu Hải đều đã bị tiêu diệt.
Liễu Hải nói: “Thái Cực Âm Dương có hai màu đen trắng và bao trùm hết thảy. Mọi thứ đều có thể hấp thu, cuối cùng cũng có căn bản. Nếu lấy Thái Cực Âm Dương là nền tảng, ta có thể tổng hợp rất nhiều chiêu thức từ nhiều trường phái khác nhau để sử dụng.”
“Võ công cũng phù hợp với vật lý. Khoa học là vô hạn, vật lý là vô hạn.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Vì thế, võ thuật cũng là vô hạn.”
Liễu Hải cười: “Tốt lắm, con dám kiên trì trước mặt ta.”
“Sư phụ, thành tích võ thuật của ngài vượt xa con.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Nhưng thời điểm con phát hiện thân thể bốc hỏa, con đã nhận ra… Chúng ta cần phải tuân theo triết lý của chính mình. Những gì do chính mình tự ngộ ra mới là của mình, còn những gì người khác dạy cho đều do người khác làm chủ.”
“Cái gì mà chính mình ngộ ra mới là của mình?”
Liễu Hải khẽ gật đầu, nụ cười càng ngày càng rạng rỡ: “Vậy thì hãy để ta xem con đã trưởng thành bao nhiêu.”
Sau đó, ông nhặt hai hòn đá trên mặt đất.
Đột nhiên ném ra!
Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!
Liễu Hải dùng hai tay trái phải ném hai viên đá cùng một lúc, hai viên đá giống như những viên đạn pháo, xẹt qua bầu trời trong nháy mắt.
Hứa Cảnh Minh sững sờ, nói trong kênh truyền âm tổ đội: “Cẩn thận!”
Hắn không kịp nói thêm vài câu, bởi vì tốc độ ném đá quá nhanh.
“Ôi—”
Trong phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ, mọi người chỉ nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau chứ không nghe được nội dung. Trong lúc ấy, những người còn lại trong hai đội chém giết cho đến khi kết thúc.
Liễu Hải đột nhiên nhặt lên hai viên đá, cả hai viên đều to bằng lòng bàn tay, sau đó ông bất ngờ ném ra.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, hệ thống thế giới ảo tự động đo đạc tốc độ tối đa của hai viên đá khi bay.
“723 mét trên giây!” “718 mét trên giây!”
Hai con số này khiến tất cả những ai hiểu biết đều phải thay đổi sắc mặt.
Lôi Vân Phóng, Trương Thanh, Chu Nghệ, Phương Ngu và những người khác đều run rẩy khi nghe thấy.
“Sao có thể nhanh như vậy?”
Các đặc phái viên của liên minh Trái Đất theo dõi trận chung kết tại giải đấu cúp Hỏa Chủng ở Trung Quốc vì hai lí do, thứ nhất là vì nghi thức lễ tiết, thứ hai là để quan sát thực lực của những cao thủ hàng đầu trong Trung Quốc. Nhưng vận tốc cục đá mà Liễu Hải vừa ném ra lúc nãy quả thực đã khiến bọn họ cảm thấy không thể tin được.
“Đây chỉ là hai viên đá mà hắn ngẫu nhiên nhặt được. Tốc độ của nó làm sao có thể so sánh với Thần Tiễn Thủ bậc ba?”
“Viên đá nặng hơn mũi tên rất nhiều.”
“Rốt cuộc Liễu Hải này mạnh đến cỡ nào?”
Tất cả đặc phái viên run lên.
Người này chính là Liễu Hải, cao thủ võ thuật đứng số một thế giới, viên đá mà ông ta tùy tiện ném ra lại trở thành một viên đạn pháo, đạt đến tốc độ hơn 700 mét một giây. Đây là tốc độ khiến các cao thủ cấp ba khác trở nên tuyệt vọng.
Trước kia cây đoản kích mà Phương Ngu ném ra lúc trước đạt tới tốc độ 400 mét mỗi giây đã có thể khiến Hứa Cảnh Minh không nói nên lời, nhưng dù sao đó còn là một vũ khí ném rất lợi hại đối với cao thủ có phương pháp tiến hóa đang ở trình độ cấp cao.
Nhưng tốc độ của Phương Ngu vẫn chênh lệch một trời một vực với Liễu Hải!
“Sự chênh lệch giữa cao thủ cấp ba bình thường và số một thế giới lớn như vậy sao?”
Một vài đặc phái viên của liên minh Trái Đất vốn rất tự tin vào tuyển thủ nước nhà, nhưng khi nhìn thấy hai viên đá giống như đạn pháo này và tốc độ hiển thị trên màn hình, trong lòng liền có chút sợ hãi.


Trong rừng.
“Cái gì?”
Cả Vương Di và Lưu Xung Viễn nghe tiếng Hứa Cảnh Minh nhắc nhở thì quay lại nhìn.
Nhưng đá bay quá nhanh!
Khi hai người quay đầu chỉ nhìn thấy hai viên đá giống như đạn pháo bay tới, Vương Di còn chưa kịp di chuyển, viên đá đã xẹt qua trước ngực, sóng xung kích xẹt qua bầu trời, gió lớn kinh hoàng tác động vào áo choàng khiến áo choàng bị rách, trên áo giáp mềm liền hiện những vết rách.
Lưu Xung Viễn phản ứng chậm hơn một chút, tảng đá xuyên qua đầu hắn, thân thể hóa thành ảo ảnh rồi biến mất.
Viên đá này khiến Vương Di vừa sợ hãi, vừa kinh ngạc nhìn Liễu Hải ở phía xa. Toàn bộ bản đồ rừng núi có phạm vi một nghìn mét, Liễu Hải ở trung tâm bản đồ, cô và Lưu Xung Viễn đang đứng cách Liễu Hải hơn 300 mét, khoảng cách này cũng coi như khá an toàn.
Nhưng suýt chút nữa thì cô đã bị mất mạng vì một viên đá.
“Tốt.”
Liễu Hải lấy ra thanh đao sau lưng, nhìn Hứa Cảnh Minh rồi lại nhìn Vương Di ở phía xa nói: “Chỉ còn lại hai người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận