Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 88: Đồng đội cuối cùng (2)

“Cậu đột nhiên tập họp chúng ta như vậy, có chuyện gì sao?”
Hành Phương thoải mái nằm trên ghế sô pha, hắn vừa cầm quả nho, vừa nhìn ngắm cảnh sắc núi tuyết hồ băng ở ngoài cửa sổ.
“Sao Tôn Lạp lại không tới?”
Lưu Xung Viễn, Dương Thanh Thước cũng đang ăn uống nhồm nhoàm ở một bên. Anh em bọn họ ở chung chính là tùy ý như thế.
Hứa Cảnh Minh lên tiếng từ phía xa: “Hắn rời đội ngũ rồi.”
Hành Phương, Lưu Xung Viễn, Dương Thanh Thước đều sửng sốt.
“Có giỡn không vậy?”
Lưu Xung Viễn không thể tin được, “Hôm nay đã là ngày 25, ba ngày nữa sẽ báo danh, tại sao hắn lại rời khỏi? Đội ngũ của chúng ta phối hợp huấn luyện biết bao lâu rồi?”
“Hắn gọi điện video với tôi, tôi có lưu lại, các cậu xem đi.”
Hứa Cảnh Minh mở đoạn video ra.
“… Anh giúp tôi chuyển lời đi, không còn cách nào cả, tôi cũng muốn kiếm tiền.”
Trong video, sau khi Tôn Lạp dứt khoát nói, liền cúp máy ngay lập tức.
“Nam nhân, một lời đã nói như đinh đóng cột! Mấy lời trong quá khứ của hắn đều trôi theo rắm c*t hết rồi sao?”
Ánh mắt Hành Phương mang theo tia sát khí: “Cho dù muốn đi, cũng không thể nói sớm hơn một chút sao?”
Là người có tính tình tốt nhất trong đám, Dương Thanh Thước cũng có chút tức giận: “Thế giới ảo mới mở ra được một tháng, chúng ta phối hợp luyện tập đã hai mươi ngày! Hắn đột nhiên rời đội như vậy, chính là lãng phí thời gian luyện tập của chúng ta.”
“Không có mấy người chúng ta giúp huấn luyện miễn phí, kỹ thuật bắn tên và kỹ thuật cận chiến của hắn có thể tiến bộ nhanh như vậy sao? Hắn làm sao có thể xếp vào top 10 Thần Tiễn Thủ hàng đầu cơ chứ?”
Hành Phương mắng: “Sắp bắt đầu thi đấu rồi thì hắn lại rời đội, ngay cả một lời giải thích cũng không có, đúng là đồ bạch nhãn lang (*)!”
(*) Bạch nhãn lang: có nghĩa là sói mắt trắng, miêu tả những những người vong ơn bội nghĩa.
“Đây chính là tiểu nhân.”
Hứa Cảnh Minh rõ ràng nói: “Hiện tại việc quan trọng nhất chính là phải tìm người đồng đội cuối cùng.”
“Bây giờ muốn tìm Thần Tiễn Thủ rất khó.”
Lưu Xung Viễn lắc đầu.
“Gần tới ngày báo danh rồi, bây giờ làm sao tìm được Thần Tiễn Thủ?”
Hành Phương cũng đau đầu: “Trong số một trăm cao thủ trong bảng xếp hạng của Vương Tiên Cô cũng chỉ có mười Thần Tiễn Thủ. Mạnh nhất là Chu Nghệ, xếp ở nhóm thứ hai là hai người Trang Tử Ngữ cùng Vương Di, ở nhóm thứ ba có hai người, nhóm thứ tư có năm người.”
“Theo như tôi biết, những Thần Tiễn Thủ vẫn chưa có đội ngũ ở thời điểm hiện tại chỉ có hai người, một là người xếp ở nhóm thứ hai ‘Vương Di’ và người ở nhóm thứ tư ‘Phương Thịnh’.”
Hành Phương nói: “Có vài đội ngũ cũng đang mời Phương Thịnh, còn Vương Di thì luôn được điên cuồng tranh đoạt. Trước đó, tập đoàn Thiên Lam đã trực tiếp đưa ra mức giá 10 ngàn vạn chỉ để ký hợp đồng với Vương Di, nhưng cô ta cũng không thèm để ý tới. Mấy tập đoàn lớn cũng đang cố gắng tranh đoạt cô ấy.”
“Tất cả mọi người đều biết tầm quan trọng của thế giới ảo, Vương Di là nữ Thần Tiễn Thủ vừa mạnh, vừa xinh đẹp, tất nhiên sẽ được các tập đoàn lớn coi trọng. Hơn nữa, yếu tố mà các tập đoàn lớn coi trọng chính là nhân khí của cô ấy.”
“Chúng ta không có tiền để mở đường, khả năng mời được Vương Di và Phương Thịnh sẽ rất thấp.”
Lưu Xung Viễn nói.
“Hứa ca, anh cùng Vương Di không phải có quen biết hay sao?”
Dương Thanh Thước nói.
“Có đối chiến cùng nhau vài lần, cũng không có bao nhiêu giao tình.”
Hứa Cảnh Minh lắc đầu: “Trước hết cứ nghĩ cách đi đã, nếu không thể tìm được Thần Tiễn Thủ, vậy sẽ tìm thêm một đấu sĩ. Năm đấu sĩ cùng nhau xông lên.”
“Nếu có Thần Tiễn Thủ, chất lượng của đội ngũ sẽ khác hẳn.”
Hành Phương nói: “Nếu như không mời được một trong mười Thần Tiễn Thủ hàng đầu, nếu chọn Thần Tiễn Thủ không có thực lực thì cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.”
“Chúng ta sẽ nghĩ biện pháp cùng nhau, chúng ta sẽ gặp mặt sau ba ngày nữa. Dù sao thời hạn cuối cùng để báo danh cũng là buổi tối ngày 31.”
Hứa Cảnh Minh nói.
“Được, chia nhau nghĩ biện pháp.”
Bốn người tạm thời giải tán.
……
……
“Bà chủ, đây là tư liệu về tất cả các Thần Tiễn Thủ cấp Thần nổi tiếng mà chúng tôi thu thập được, tổng cộng có 27 người. Có mười Thần Tiễn Thủ nổi tiếng hàng đầu, tiếp theo là 17 vị còn lại…. thực lực của bọn họ so với Tôn Lạp cũng gần bằng nhau, chỉ là khả năng đánh cận chiến không bằng Tôn Lạp.”
Chị Khổng nói.
Lê Miểu Miểu nhìn từng phần tài liệu trước mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một cái tên trên đó: “Vương Di?”
“Vương Di là Thần Tiễn Thủ xếp sau Chu Nghệ trong bảng xếp hạng của Vương Tiên Cô, cô ta thuộc nhóm cao thủ thứ hai.”
Chị Khổng nói: “Thần Tiễn Thủ trong nhóm thứ hai cũng chỉ có hai người là Vương Di cùng Trang Tử Ngữ. Cô ấy lại còn là một mỹ nữ, nhân khí cực kỳ cao, bây giờ có rất nhiều tập đoàn lớn đang tranh đoạt cô ấy.”
“Hình như chúng ta đã từng gặp Vương Di.”
Lê Miểu Miểu nói.
“Là Đới Hiểu Thanh đưa Vương Di tới, Vương Di cũng là người hâm mộ của chị, rất thích các ca khúc của chị đó.”
Tiểu Tằng nói.
“Em gái Hiểu Thanh là bạn thân của Vương Di.”
Lê Miểu Miểu suy nghĩ một lúc: “Hai người trước hết cứ rời khỏi đây, chị đi tìm Hiểu Thanh nói chuyện.”
“Vâng.”
Chị Khổng, Tiểu Tằng rời đi.
Lê Miểu Miểu trực tiếp mời Đới Hiểu Thanh.
Rất nhanh……
“Xột xoạt.”
Một thiếu nữ có dáng người thẳng tắp, khí khái mạnh mẽ đi vào không gian cá nhân của Lê Miểu Miểu.
“Chị dâu, tìm em có chuyện gì sao.”
Đới Hiểu Thanh cười nói.
Cô ấy là con gái của Đới Thông Đạt, là tiểu sư muội của Hứa Cảnh Minh.
P.s: cầu KP~
Bạn cần đăng nhập để bình luận