Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 494: (Phần 4) Giao dịch trực tiếp (1)

“Giấu kỹ.” Hứa Cảnh Minh đưa khối Tử Vân bảo ngọc cho sinh mệnh tinh không cấp tám ở bên cạnh, sau đó hắn cầm một bao vải lên, Liễu Hải và Đồ Lăng cũng mỗi người cầm một bao.
Phân chia ai cầm bao vải nào cũng dựa theo quy tắc.
Bao vải của Hứa Cảnh Minh chứa vàng, ngân phiếu không mật mã, có giá trị hơn nhiều! Bao vải của Liễu Hải và Đồ Lăng thì chứa bạc, đồ trang sức, châu báu,..
Nhìn bề ngoài thì ba bao vải có kích thước tương đương nhau, nhưng bao vải trong tay Hứa Cảnh Minh có giá trị bằng hai bao còn lại.
“Xin chư vị tuân thủ quy tắc, đừng nhúc nhích, ai dám động một bước, giết!”
Hứa Cảnh Minh ra lệnh: “Đội một rút lui!
“Đi!”
Hứa Cảnh Minh, Liễu Hải, Đồ Lăng, ba sinh mệnh cấp tám và 60 cao thủ cấp một đều rút lui! Còn 100 cao thủ cấp hai vẫn đứng bên trong Ỷ Thúy lâu, tất cả đều nhìn chằm chằm xung quanh.
Tất cả khách trong Ỷ Thúy lâu, kể cả nhóm danh kỹ, mỹ cơ, hộ vệ, không một ai dám di chuyển.
Thi thể Tam công tử của Định Quốc công phủ vẫn nằm đó, bọn họ đều hiểu rõ… chỉ cần động một cái, thực sự sẽ mất mạng!
...
...
Bên ngoài Ỷ Thúy lâu.
“Một nhóm kẻ địch đã trốn thoát, một nửa hơn bọn chúng vẫn còn ở bên trong Ỷ Thúy lâu!” Mười mấy tên vệ binh Huyết Vũ và hơn một trăm tên vệ binh phụ trợ có ánh mắt tinh chuẩn đều đang nhìn qua khe cửa sổ, trông thấy từng bóng đen đang lẩn trốn vào bóng tối, bọn họ cũng nhìn thấy rất nhiều kẻ địch vẫn còn đang canh giữ.
Nhưng các vệ binh Huyết Vũ và các vệ binh phụ trợ vẫn đứng nguyên không nhúc nhích.
Đuổi theo? Chính là đâm đầu vào chỗ chết!
Ngay cả những hộ vệ của Ỷ Thúy lâu cũng không đuổi theo bọn chúng kia kìa?
Bên ngoài Ỷ Thúy lâu, một lão tăng gầy gò đang cầm trượng gỗ trong tay, phát ra sức mạnh tâm linh khổng lồ bao trùm phạm vi năm sáu dặm xung quanh, đồng thời cảm nhận rõ ràng bọn cướp chia thành bốn nhóm tẩu thoát.
Nhóm đầu, một sinh mệnh tinh không cấp tám đang độc lập đào thoát với Tử Vân bảo ngọc
Nhóm thứ hai, Hứa Cảnh Minh, một sinh mệnh tinh không cấp tám và ba mươi cao thủ cấp một cùng nhau bỏ trốn.
Nhóm thứ ba, Liễu Hải và một sinh mệnh tinh không cấp tám, mười lăm cao thủ cấp một chạy trốn.
Nhóm còn lại là Đồ Lăng và mười lăm cao thủ cấp một.
“Nhóm có số người đông nhất mang theo bao vàng bạc và ngân phiếu. Giá trị lớn nhất, nhưng cũng là thứ khó lấy nhất.”
Lão tăng gầy gò lập tức đưa ra phán đoán, nếu vị sinh mệnh tinh không cấp tám kia bị ba mươi cao thủ cấp một vây công… Hắn cũng có nguy cơ tử vong.
Ông không giống như Minh viện trưởng, không thể đánh bại các cao thủ hạng nhất.
Nếu chỉ dựa vào sức lực của một mình ông, nhất định sẽ không giành được bao vải có giá trị lớn nhất kia.
“Tử Vân bảo ngọc có ý nghĩa to lớn đối với Định quốc công phủ.”
Vị lão tăng gầy guộc đột nhiên cất bước, đuổi theo sinh mệnh tinh không cấp tám đang chạy trốn một mình: “Nếu vị đồng đạo này có thể gia nhập Hồng Liên nhất mạch của ta, đổi lại cho hắn Tử Vân bảo ngọc thì thế nào?”
...
...
“Hự!”
Đội ngũ của Hứa Cảnh Minh có hơn 30 người, tất cả đều hoá thành tàn ảnh, lao đi với tốc độ cực nhanh, ước chừng 50 mét mỗi giây, cho nên nhanh chóng chạy xa mấy dặm.
“Ta không cảm nhận được sức mạnh tâm linh của vị cao thủ thần bí kia.”
Sinh mệnh tinh không cấp tám ở phía sau nói: “Kẻ đó không có đuổi theo.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Cho dù đuổi theo, một đám thủ hạ hùng hậu cũng đủ để ngăn cản lại, bọn họ cũng có thêm thời gian để chạy thoát!
Hự hự hự!
Đội ngũ này tiếp tục phi thẳng về phía trước.
Trên đường đi, bọn họ cũng gặp một số vệ binh Huyết Vũ đến chi viện, có vệ binh Huyết Vũ không nhìn thấy, nhưng cũng có vệ binh Huyết Vũ muốn ngăn cản! Những tên vệ binh Huyết Vũ xông ra…. lập tức đã mất mạng chỉ trong nháy mắt.
Chỉ một lát sau, bọn họ đã chạy xa hơn mười dặm so với Ỷ Thúy lâu, đi đến một con hẻm vắng vẻ.
“Mọi người có thể offline rồi.” Hứa Cảnh Minh cười nói, nhưng vì đang đeo mặt nạ da người, cho nên nụ cười của hắn trông có chút xấu xa.
Nhóm cao thủ gật đầu và biến mất ngay lập tức, tất cả đều đã offline.
Miễn là không bị dân bản địa nhìn thấy, bọn họ sẽ có thể offline bất kỳ lúc nào! Đây là quy tắc của thế giới Huyết Vũ.
“Vút.”
Hứa Cảnh Minh đeo bao vải trên lưng.
Hắn lao đến một ngôi nhà dân cách đó vài trăm mét, đây là một ngôi nhà dân cư bình thường do Bàng Trạch thuê, đây là nơi giao giữa thành Nam và Đông thành, miễn cưỡng được coi là thành Nam.
Khi tiến vào trong nhà, Hứa Cảnh Minh quen đường quen nẻo tiến vào trong phòng, mập mờ nhờ ánh sao chiếu vào từ cửa sổ, Hứa Cảnh Minh mở bao vải ra, bắt đầu xem xét cẩn thận.
“Bao vải mà mình đang giữ có giá trị lớn nhất trong đợt cướp bóc này.”
Hứa Cảnh Minh bắt đầu đếm giá trị xấp vàng lá, một số thỏi vàng, ngoài ra còn có ngân phiếu không mật mã: “Ngân phiếu không mật mã, tổng cộng có 22300 lượng bạc và 2230 lượng vàng!”
Hứa Cảnh Minh lấy chiếc cân đã chuẩn bị trước ra và bắt đầu cân tổng số vàng.
“Tổng cộng là 39 cân 6 lạng, tức là 3960 lượng vàng!”
Hứa Cảnh Minh cười: “Xem ra, các vị khách tới Ỷ Thúy lâu mang theo nhiều vàng hơn là ngân phiếu.”
Thực sự đúng như vậy.
Nếu muốn mang số lượng nhỏ, bọn họ chỉ cần mang theo một ít vàng lá. Ngay cả khi bị xoắn và biến dạng, vàng cũng đánh mất ảnh hưởng đến giá trị của nó!
Ngược lại, ngân phiếu không mật mã dù sao cũng là giấy, một khi bị hỏng thì sẽ không còn giá trị. Vì vậy, một số đại nhân vật cần mang số tiền tương đối lớn, nếu cất vàng trong ngực áo thì sẽ vô cùng nặng, nên ngân phiếu vẫn là nhẹ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận