Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 453: (Phần 4) Đêm trước ngày đến Đế Đô (1)

Trong đêm đen, rất nhiều vệ binh Huyết Vũ đang cưỡi ngựa vây quanh thủ lĩnh, đó là một thanh niên áo đen có vẻ mặt nghiêm nghị, toàn thân phát ra phong thái lạnh lùng khiến các thủ hạ xung quanh đều cảm thấy hãi hùng.
Bọn hắn đều biết rằng đại nhân nhà mình đang có tâm trạng không tốt.
“Đại nhân, đám người Vương đại nhân mang theo rất nhiều ngựa, nhất định sẽ đuổi kịp được.”
Lão già tóc trắng bên cạnh nói.
“Hơn nữa, ngựa của đám người Vương đại nhân đều là giống ngựa tốt, ai nấy đều mang theo rất ít quần áo rồi nhẹ nhàng lên đường, ước chừng đã đi trước chúng ta hai trăm dặm, nhất định sẽ có thể đón được Phí lão gia và những người khác.”
Một nam tử cường tráng khác cũng nói.
Thanh niên áo bào đen không nói lời nào, nhưng phong thái càng lúc càng lạnh lùng.
Nếu…
Nếu cả phụ thân và muội muội đều chết hết…
Rất nhiều người ở Đế Đô nhất định sẽ mất mạng! Tất cả những người trong diện tình nghi đều phải chết!
“Những kẻ mất trí Hắc Liên tông này không sợ mình!”
Thanh niên áo đen nghĩ thầm: “Chắc hẳn đang có kẻ đứng đằng sau, lợi dụng những kẻ mất trí Hắc Liên tông này.”
“Một khi điều tra ra được ai đang phá hoại, Phí Thanh mình nhất định sẽ cho hắn biết, một khi đắc tội đến Phí Thanh sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào!”
Đông Vực là nơi nằm trong tầm ảnh hưởng của hắn, cho nên Phí Thanh rất có lòng tin phụ thân và muội muội sẽ không sao cả.
Nội tâm của thanh niên áo bào đen đang hừng hực lửa giận, cho dù hắn đã bố trí đầy đủ hộ vệ cho đội xe của phụ thân và muội muội, nhưng sau khi rời khỏi Đông Vực, hắn cũng không nắm chắc tình hình được nữa.
Vì vậy, Phí Thanh đã bố trí một đợt người thứ hai khi ở thành Thiết Chung, tin rằng một đội hộ vệ như vậy sẽ đủ để bảo vệ một già một trẻ.
Ở đế quốc này mặc dù có tranh đấu, nhưng cũng có quy tắc: không hại đến người nhà!
Sau khi đối phương bị tiêu diệt, gia tộc của đối phương tự nhiên sẽ suy tàn, rất khổ sở, không cần phải tấn công, ám sát người nhà của đối phương thêm nữa. Hơn nữa, thủ đoạn này quá mức tàn nhẫn, khiến cho nhiều người cảm thấy rất bất an.
Vậy nên, tất cả các bên đều ngầm tuân theo quy tắc “không hại đến người nhà”.
Nhưng trên đời, một số kẻ không tuân theo quy tắc ngầm vẫn luôn tồn tại! Phí Thanh có quá nhiều kẻ thù, nhất định sẽ có kẻ đánh lén người nhà hắn.
Vào ban đêm, đội xe Phí gia đến một quán trọ ven đường có tên ‘Hương Hà’.
“Hôm nay, chúng ta sẽ qua đêm ở quán trọ này, sau đó sẽ đi một mạch đến Đế Đô vào ngày mai.”
Quản gia Chương Bá nói với đám hộ vệ.
“Được.”
Các hộ vệ xuống ngựa, bắt đầu tiến vào quán trọ.
Quán trọ Hương Hà này có diện tích khá lớn, cũng có rất nhiều người làm.
Trong thế giới ngày nay, bất cứ ai có thể mở một nhà trọ ở nơi hoang dã thì người đó ít nhất cũng phải có chút bản lĩnh. Nhưng khi đội Phí gia lấy ra một lệnh bài Hắc Huyết của đội vệ binh Huyết Vũ, quán trọ lập tức phối hợp rất tốt, thậm chí còn hỗ trợ cân đối, khiến những vị khách khác phải nhường phòng, đáp ứng toàn bộ yêu cầu của đội xe Phí gia.
Bọn họ ở trung nhiều phòng san sát nhau, bảo vệ Phí lão gia và Phí tiểu thư.
Hứa Cảnh Minh ở chung phòng khách với hai thị vệ còn lại, dù sao hắn cũng là một trong số ít cao thủ cấp một trong đội, cho nên sẽ được ngủ trên giường. Hai vệ binh Huyết Vũ khác là những cao thủ cấp hai, họ nhanh chóng ngả lưng trên mặt đất.
“Chờ đến khi đến được Đế Đô sẽ dễ dàng hơn.”
“Cho qua đêm nay đã.”
Hứa Cảnh Minh và hai vệ binh Huyết Vũ chỉ ăn một chút thức ăn đơn giản, rửa mặt sạch sẽ rồi đi nghỉ ngơi.
Đi đường dài thật sự rất mệt mỏi, Hứa Cảnh Minh cũng lựa chọn ‘treo máy thông minh’, ý thức rời khỏi thế giới Huyết Vũ.
Nháy mắt đã đến nửa đêm, trời càng về đêm, gió thổi càng lạnh.
“Soạt soạt…”
Một nhóm người lặng lẽ xuất hiện, đứng từ xa nhìn về phía quán trọ trước mặt.
“Pháp Vương.”
Một thủ hạ trinh sát quỳ xuống bên cạnh và cung kính bẩm báo: “Xác nhận rằng đội xe Phí gia đã nghỉ ngơi lại ở quán trọ Hương Hà phía trước. Ngoài đội xe Phí gia, trong quán trọ Hương Hà còn có khoảng 30 vị khách khác, ngoài ra còn có hơn 10 nhân viên quán trọ.”
“Quán trọ Hương Hà? Quán trọ này do Hương Hà mở?” Nam tử tóc đen tò mò hỏi.
“Đúng là một nhà trọ do Hương Hà xây dựng.” Người trinh sát cung kính đáp.
“Lần trước, Hương Hà đã giúp đỡ Hắc Liên tông chúng ta.”
Nam tử tóc đen lắc đầu: “Chỉ là hôm nay, chúng ta cần phải bắt cha con Phí gia, cũng không còn cách nào khác! Ta tin rằng, bang chủ Hương Hà cũng sẽ thông cảm cho chúng ta thôi! Các ngươi trực tiếp đi phóng hỏa nhà trọ, bắt cha con Phí gia.”
Nếu tấn công trực diện vào nhà trọ sẽ bị hao tổn rất nhiều, mặc dù người ta nói rằng Hắc Liên tông là những kẻ mất trí, nhưng là một kẻ mất trí có não mới có thể khiến mọi người sợ hãi.
Như một lẽ đương nhiên, Hắc Liên tông muốn bắt cha con nhà Phí với ít tổn thất nhất.
“Rõ.” Đám người nghe lệnh.
Các đệ tử của Hắc Liên tông thuần thục vây quanh, ẩn nấp cẩn thận rồi lấy ra các mũi tên đều đã được ngâm trong chất lỏng dễ cháy, sau đó châm lửa từng mũi tên một rồi bắn ra.
Vô số tên lửa bay lên không trung, vút vút vút!
Một số tên bắn trúng vào ván gỗ, một số tên bắn vào đống cỏ khô bên ngoài quán trọ, một số bắn vào chuồng ngựa và nhà bếp phía sau quán trọ.
Quán trọ có nhiều vật liệu dễ cháy như cỏ, gỗ, vải bông… nên ngọn lửa nhanh chóng bùng phát dữ dội. Quán trọ chủ yếu làm bằng gỗ, khi cháy lớn nghiễm nhiên sẽ cuốn phăng toàn bộ quán trọ.
Ngọn lửa cực lớn trong đêm đen hiện lên trong mắt Pháp Vương, nhưng hắn lại vô cùng bình tĩnh, hắn ra lệnh: “Ra tay giết người, trừ cha con Phí gia ra, những kẻ khác, một người cũng không được để lại!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận