Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1196: (Phần 10) Tiền thuê một trăm năm (2)

“Vũ trụ cỡ nhỏ là biện pháp di cư tộc đàn tối ưu nhất” Tôn chủ Ô Khả nói: “Thuỷ Tổ suy xét đến việc tộc đàn nhân loại và Hư Không Thần tộc chúng ta đều ở cùng một phương vũ trụ, cho nên nếu như viên vũ trụ cỡ nhỏ này thích hợp với chúng ta, thì cũng sẽ thích hợp với nhân loại các ngươi.
Tôn chủ Ô Khả mỉm cười nói: “Tộc đàn nhân loại, Băng tộc, Vụ Mạc tộc và Thánh Cổ tộc đều có giao tình khá tốt với Hư Không Thần tộc chúng ta…”
Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ.
Giao tình? Đều là bị ức hiếp như nhau đi!
“Thuỷ Tổ nhân từ, sẵn lòng trợ giúp những tộc đàn cùng vũ trụ, cho nên đã ra một quyết định nhân từ. Tôn chủ Ô Khả nhìn Hứa Cảnh Minh: “Ngài ấy bằng lòng cho các ngươi thuê vũ trụ cỡ nhỏ một trăm năm.
Lúc này, Hứa Cảnh Minh không nhịn được mà có chút kích động, vừa căng thẳng vừa cảnh giác.
“Ta làm sứ giả truyền tin, nơi đầu tiên mà ta tới thăm chính là lãnh thổ của tộc đàn nhân loại các ngươi” Tôn chủ Ô Khả mỉm cười nói: “Nếu tộc đàn nhân loại các ngươi không muốn thuê, ta sẽ lập tức đến lãnh thổ tiếp theo, chính là của Băng tộc.
“Giá thuê là bao nhiêu?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Không cao, không cao đâu? Tôn chủ Ô Khả nói: “ Thuỷ Tổ của tộc đàn chúng ta đã bỏ ra cái giá rất đắt mới có thể nhờ vả cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba hỗ trợ luyện chế vũ trụ cỡ nhỏ, mà mức giá cho thuê do ngài ấy định ra chẳng đáng là bao so với con số đó…. Vẫn giống như thông tin tình báo lúc trước, một giọt huyết mẫu Thâm Uyên!”
“Một giọt huyết mẫu Thâm Uyên?” Hứa Cảnh Minh cảm giác như bị một ngọn núi đè lên người.
Còn không phải là một triệu giọt chân huyết Thâm Uyên sao!
Hắn từng nhận được một phần bảo tàng từ Sanan, một trong 3000 thánh sứ, trong đó có hai kiện binh khí cảnh giới Vĩnh Hằng. Mà giá trị của binh khí cảnh giới Vĩnh Hằng bình thường rơi vào khoảng mười ngàn giọt chân huyết Thâm Uyên.
Trong khi đó, mỗi lần hiến tế Thâm Uyên bằng một sinh mệnh Cao Duy cảnh giới Sơ Sinh, thì cũng chỉ thu được một ngàn giọt chân huyết Thâm Uyên.
Cho nên…
Một giọt huyết mẫu Thâm Uyên tương đương với 100 kiện binh khí cảnh giới Vĩnh Hằng, cũng tương đương với thu hoạch từ việc hiến tế 1000 sinh mệnh Cao Duy cảnh giới Sơ Sinh. Mặc dù tộc đàn nhân loại đã tích lũy nhiều năm, nhưng vẫn cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
“Các ngươi không nên cảm thấy giá đắt. Tôn chủ Ô Khả mỉm cười nói: “Đây là Thuỷ Tổ đang giúp các ngươi. “Ta phải bàn bạc lại với đám người viện trưởng đã. Hứa Cảnh Minh nói.
Đảo Vạn Tinh.
Năm người viện trưởng, tháp chủ, đảo chủ, Xích Mông, Hứa Cảnh Minh tụ tập với nhau.
“Thuê!” Viện trưởng cắn răng nói: “Mặc dù vũ trụ cỡ nhỏ rất đắt, nhưng đây là biện pháp tốt nhất để di cư tộc mô lớn. Lúc trước, giá bán một phần tình báo đã là một giọt huyết mẫu Thâm Uyên, hiện giờ, giá thuê đàn quy vũ trụ cỡ nhỏ cũng là một giọt huyết mẫu Thâm Uyên, so ra mà nói, Cổ Mạc lần này đã xuống tay tương đối nhẹ nhàng rồi”
“Cổ Mạc có lẽ cảm thấy nếu như hắn chào giá quá cao, thì chúng ta sẽ không trả nổi. Tháp chủ Vĩnh Hằng cười khổ.
“Chúng ta đã tốn kém một lần để thu mua thông tin tình báo, bây giờ lại tiêu hao thêm một lần nữa để thuê vũ trụ cỡ nhỏ…. Tích lũy nhiều năm của tộc đàn nhân loại chúng ta đã bị tổn hại hơn phân nửa. Đảo chủ Thời Không lắc đầu.
Hai người Hứa Cảnh Minh, Xích Mông đều nghe ra.
Bọn họ đều rất nghèo.
Mặc dù bản gốc Bát Phương Đồ trong tay Hứa Cảnh Minh có giá trị vô lượng, vượt xa một giọt huyết mẫu Thâm Uyên, nhưng nếu như hắn lấy nó ra… thì chỉ sợ sẽ là hấp dẫn một đám cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba đến tranh đoạt, từ đó rước lấy tai hoạ cho tộc đàn nhân loại!
“Tôi có thể gom được 300 ngàn giọt chân huyết Thâm Uyên” Viện trưởng mở miệng.
“Tôi thì chỉ gom đủ 200 ngàn giọt chân huyết Thâm Uyên” Tháp chủ Vĩnh Hằng nói.
“Tôi bằng với viện trưởng” Đảo chủ Thời Không nhíu mày.
Hứa Cảnh Minh mở miệng: “Tôi…”
“Cậu thì không cần. Viện trưởng suy nghĩ chút rồi nói: “Những thứ như bản gốc truyền thừa “Monhada” đều là nền tảng của tộc đàn nhân loại trong tương lai, không phải là đồ để bán. Như vậy đi… Chúng ta có tổng cộng năm món vũ khí cấm kỵ, nhưng tạm thời không dùng đến hai món, mà đám người Cảnh Minh cũng không có hứng thú gì, vậy nên chúng ta sẽ bán đi một món vũ khí cấm kỵ!”
“Ừ? Tháp chủ Vĩnh Hằng, đảo chủ Thời Không đều gật đầu.
Bọn họ cũng có một vài món đồ có tác dụng hỗ trợ tu luyện tự thân, thế nhưng tổng giá trị của chúng cũng không đủ một giọt huyết mẫu Thâm Uyên, vậy nên cũng chỉ có thể bán đi vũ khí cấm kỵ dùng chung của tộc đàn.
“Cảnh Minh, cậu đợi một chút rồi đi với tôi đến thế giới Hắc Liên Viện trưởng nói.
“Được” Hứa Cảnh Minh gật đầu.
1366 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận