Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 198: (Phần 2) Thời gian luyện tập (1)

Ngân thương khẽ run rẩy, sau đó xoay tròn rồi xé gió đâm ra, bóng thương một cái rồi lại một cái, đâm ra liên tục mấy chục phát, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với trước đây.
Sau đó, Hứa Cảnh Minh thi triển chiêu thức bới cỏ tìm rắn, phát ra một lực rất mạnh sang hai bên. Hắn tiếp tục thi triển từng chiêu thức bổ thương, băng thương, ngoài ra còn có cả các chiêu thức ngăn chặn.
“Cảm giác của mỗi lần đâm thương đã trở nên rõ ràng hơn, kỹ năng khống chế sức mạnh cũng thuần thục hơn.”
Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu: “Nhờ vào tài nguyên bồi dưỡng của quốc gia, mình đã học thêm được là phương pháp rèn luyện tâm linh, tầm quan trọng của nó có lẽ cũng ngang bằng thương pháp.”
“Mình không biết tên thật của phương pháp, nên tạm gọi nó là luyện tâm pháp đi.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ.
“Mình đã học được ba kỹ năng chiến đấu từ cao thủ huyền thoại của vũ trụ có tên là ‘Hiên’, bao gồm Dưỡng Sinh Thương Pháp, Hóa Cầu Vồng Thương Pháp và Luyện Tâm Pháp, rốt cuộc thì cái gì mới là quan trọng nhất? Mình vẫn chưa có cách nào phán định.”
Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ.
Hóa Cầu Vồng Thương Pháp nhìn có vẻ là kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ nhất, nhưng nó chỉ có duy nhất một chiêu đâm tới!
Cảnh giới của Hứa Cảnh Minh không cao được như ‘Hiên’, cho nên hắn không thể chỉ dùng một chiêu ‘đâm’ này vào lúc chiến đấu.
Ngược lại, Dưỡng Sinh Thương Pháp chứa đựng nhiều chiêu thức cơ bản của thương pháp.
Còn Luyện Tâm Pháp… có tác dụng nâng cao tinh thần và trí óc, giúp ích cho quá trình kiểm soát sức mạnh cơ thể.
“Nhân tiện, ngoài ba kỹ năng chiến đấu của Hiên, mình còn để ý đến đối thủ áo giáp.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ đến người đàn ông cường tráng mặc giáp: “Trong trận đấu đó, hắn ta đã kết hợp hai loại vũ khí là khiên và chuỳ, trong đó, khiên pháp được sử dụng nhiều hơn cả, số lượng chiêu thức được thi triển lên đến hơn 987 vạn lần. Hơn nữa, mình cũng có thể cảm nhận rõ ràng từng chiêu thức một.”
Khi dung nhập vào Hiên, Hứa Cảnh Minh đồng thời cảm nhận rõ ràng kỹ năng kết hợp khiên chùy của đối thủ.
“Tuy mình không thể hiểu rõ bản chất bên trong, nhưng xét theo trình độ cảm ứng của Hiên, mình cũng có thể nhìn thấu thật giả.”
Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ: “Trước khi Hiên đột phá, người đàn ông kia dường như đã chiếm nhiều ưu thế hơn khi giao tranh, nhưng tốc độ của hắn kém hơn Hiên một chút.”
“Khiên pháp của hắn ta rất bá đạo.”
Hứa Cảnh Minh nhớ lại ký ức hơn chín trăm vạn lần, sâu sắc cảm khái: “Khiên pháp của hắn thực sự rất bá đạo, có thể áp chế cả thời gian và không gian! Hủy diệt tất cả mọi thứ!”
Ở nơi khiên va chạm với thương, khu vực xung quanh đó đều bị chôn vùi.
Hứa Cảnh Minh duỗi tay phải ra, bắt lấy một cái khiên hình vuông giống như của người đàn ông kia. Vì để luyện tập hiệu quả hơn, nên hắn ưu tiên dùng vũ khí giống hệt với đối thủ áo giáp.
“Bang.”
Hứa Cảnh Minh cố gắng đập vỡ chiếc khiên trên tay.
Vì không dung nhập được người đàn ông cường tráng mặc áo giáp, Hứa Cảnh Minh chỉ có thể bắt chước và thử đi thử lại theo kinh nghiệm dùng khiên của bản thân. Cứ như vậy, Hứa Cảnh Minh thi triển từng chiêu thức với tấm khiên trên bệ núi, lúc thì sử dụng tay trái, lúc lại đổi sang tay phải.
Bởi vì đối thủ cầm khiên bằng một tay, vậy nên Hứa Cảnh Minh cũng bắt chước cầm khiên bằng một tay.
“Tích, tích, tích.”
Mãi đến khi thời gian báo đã đến 12 giờ trưa, Hứa Cảnh Minh mới ngừng luyện khiên pháp.


Đúng giờ ăn trưa, Hứa Cảnh Minh đi xuống nhà, hắn lúc này đã cảm thấy đói bụng cồn cào.
Khi đi đến phòng khách, Hứa Cảnh Minh nhìn thấy Lê Miểu Miểu đang ngồi trên ghế sô pha.
“Cảnh Minh, anh đói không?”
Lê Miểu Miểu cười nói.
“Anh hơi đói một chút.”
Hứa Cảnh Minh áy náy, kể từ khi quay trở về, hắn luôn nhập tâm tu luyện, ở lì trong thế giới ảo cho đến tận bây giờ.
“Đồ ăn vừa chín thôi.”
Lê Miểu Miểu nói: “Em nghĩ rằng, cho dù anh là cao thủ cấp thần đi chăng nữa, thì anh cũng không nên online quá mười sáu tiếng mỗi ngày. Hơn nữa, đến buổi trưa nhất định phải ra ngoài để đi ăn cơm.”
“Tiểu Ngũ, ăn cơm thôi!”
Lê Miểu Miểu gọi lớn.
Người máy quản gia Tiểu Ngũ bắt đầu bày thức ăn lên bàn, Hứa Cảnh Minh bước tới và ngồi xuống ăn cơm. Sau khi trở về từ thành phố Tân Hải, hắn vẫn chưa ăn gì trong suốt hơn 30 tiếng, cho nên bây giờ hắn cảm thấy vừa đói vừa khát.
Lê Miểu Miểu ăn rất chậm, cô thường ở thế giới thực vào ban ngày, cho nên luôn ăn đầy đủ cả ba bữa. Lê Miểu Miểu thường xuất hiện ở thế giới ảo vào buổi đêm, vì người chơi cấp Diệu Nhật như cô chỉ có thể online tối đa 12 giờ một ngày.
“Khi anh được ghi danh vào bảng Tinh Không, quốc gia lập tức cử người tới mang anh đi ngay chiều hôm sau.”
Lê Miểu Miểu vừa cười vừa ăn: “Sau khi trở về, anh lại bế quan tu quyện, thế nên em sợ anh không biết chuyện gì ở thế giới bên ngoài.”
“Có chuyện gì vậy?”
Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Vào ngày hôm qua, bảng Tinh Không bảng đã xuất hiện cao thủ thứ chín, hôm nay thì là người thứ mười.”
Lê Miểu Miểu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận