Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 160: Thực lực thật sự của Liễu Hải (2)

Trương Thanh quỳ ngã sấp trên mặt đất, đau đớn ôm bụng. Áo giáp của cô lõm xuống vết tích của nắm đấm, lực đánh khủng bố đã phá hoại lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, miệng của cô cũng đã có máu tươi chảy ra, ngẩng đầu không tin được nhìn Liễu Hải: “Một quyền?”
Trương Thanh biến thành hư ảo, biến mất trên chiến trường.
Liễu Hải đứng tại chỗ, nhẹ giọng thở dài: “Một quyền cũng không tiếp được sao?”
Chỉ sau một tháng khổ luyện, cộng với tài nguyên bồi dưỡng từ quốc gia ông đã hoàn thành nhiệm vụ tháp Tinh Không khi không gian chỉ vừa mở ra 38 phút. Nhưng lúc này, Liễu Hải chỉ cảm thấy vô cùng cô đơn. Mặc dù người ưu tú như Trương Thanh… cũng không kịp phòng bị với một quyền của ông, sau đó lập tức mất mạng.
Bản đồ rừng núi biến mất, đội lão niên Liễu Hải tiếp tục chiến thắng.
Các khán giả trong phòng phát trực tiếp của chính phủ đều thấy hít thở không thông, mọi người vẫn còn chưa lấy lại phản ứng sau trận giao tranh vừa rồi.
Dòng thông báo tin tức lại càng rõ ràng hơn nữa.
Bộ pháp của Trương Thanh nhanh như ảo ảnh, sự phối hợp của song kiếm lại càng nhanh hơn như thế. Liễu Hải lại chỉ dùng một thanh kiếm, không hề di chuyển mà vẫn có thể chống lại toàn bộ công kích. Thanh kiếm này… Giống như lớp phòng ngự kiên cố những, bất kì đòn công kích nào trong diện tích ba mét xung quanh đều có thể đỡ được.
“Tiền bối Liễu Hải còn chưa dùng đến khiên, kỹ năng khiên đao kết hợp mới là thứ giúp ông ấy vượt qua tầng thứ ba của tháp Tinh không.”
Nam khách mời Cận Phàm nói: “Thế giới ảo mở vửa hơn một tháng, tiền bối Liễu Hải đã bay tới đâu rồi vậy?”
“Thực lực của các cao thủ khác chênh lệch với cao thủ trên bảng Tinh không như vậy sao?”
Nữ khách mời Cúc Văn Tinh vốn là người hâm mộ cuồng nhiệt của Trương Thanh, nhưng cục diện của trận đấu này thật sự rất chênh lệch.
“Tiền bối Liễu Hải là người đứng đầu thế giới, cho nên thực lực của ông ấy chênh lệch hơn so những người khác cũng đúng thôi.”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm nói.
Nam khách mời Cận Phàm ở bên cạnh phản bác lại: “Bộ pháp của tiền bối Lôi Vân Phóng đứng đầu thế giới, tốc độ di chuyển của hắn còn khủng bố hơn tiền bối Liễu Hải.”
“Tôi đã hiểu vì sao chính phủ lại thiết lập đội của tiền bối Liễu Hải và đội của tiền bối Lôi Vân Phóng cố định vị trí số 1 và số 2 rồi.”
Nữ khách mời Cúc Văn Tinh lắc đầu: “Thật sự là quá mạnh rồi.”
Vô số người xem cũng thấy mơ hồ.
“Xem nhiều trận đấu như vậy, tôi vẫn cảm thấy Chiến đội Tiên Tư rất mạnh.”
“Trong các trận đấu trước, Trương Thanh thi đấu rất nhẹ nhàng, thậm chí còn chưa phát ra toàn lực. Nhưng ở trước mặt Liễu Hải… Sao lại không tiếp nổi được một quyền chứ?”
“Không phải áo giáp nhẹ kia có thể ngăn đao kiếm chém tới, có thể phòng cung tên bắn hay sao? Một quyền của Liễu Hải đánh ở trên áo giáp, sao có thể giết chết đối thủ?”
“Một quyền của Liễu Hải là quả đấm sao? Xem ra nó còn đáng sợ hơn cả chùy! Nhìn đi, một kiếm của Liễu Hải thôi mà khiến giáp cũng chia thành hai.”
“Liễu Hải thật sự rất mạnh, tôi đoán tố chất thân thể của ông ấy đã vượt qua cực hạn, kỹ xảo chiến đấu cũng như thế, cho nên mới có thể nghiền nát đối thủ như vậy.”
“Đây là thực lực của người đứng đầu thế giới sao?”
“Đều nói người trẻ tuổi có tiềm lực, sao tôi cảm giác, mấy người trẻ tuổi và một người lớn tuổi, độ chênh lệch càng lúc càng lớn vậy?”
Có vô số bình luận hiện lên.
Ấn tượng của mọi người với Liễu Hải đều cực kỳ phức tạp, một là tự hào người đứng đầu là người Trung Quốc, hai là cảm thấy Liễu Hải quá mạnh, bỏ xa những người khác.


“Sư phụ thật là mạnh.”
Hứa Cảnh Minh kinh ngạc: “Trong các trận chiến của giải đấu cúp Hỏa Chủng, chỉ đến khi gặp được Trương Thanh, sư phụ mới thật sự thể hiện một phần thực lực của mình, nhưng như vậy vẫn không khiến cho người xem tuyệt vọng.”
Những chiến đội khác lại có cơ hội cảm thấy được mở mang tầm mắt.
Nếu nói Hứa Cảnh Minh có thể nhìn ra rất nhiều hư ảo, cảm thấy trận giao tranh này còn có thể kéo dài thêm tám đến mười chiêu nữa, những người khác thì chỉ thấy được sức mạnh, mạnh hơn bọn họ rất nhiều.


“Liễu Hải thật là mạnh, cảnh giới hiện tại của ông ta chắc vẫn như cũ, cao thủ đứng đầu toàn cầu.”
Trên khán đài, Bàng Trạch nói.
Chu cục trưởng nhẹ nhàng gật đầu: “Tuy mấy cao thủ thế giới khác cũng tiến bộ cũng rất nhanh, nhưng sức mạnh của Liễu Hải vẫn đang tăng lên không ngừng. Chỉ số chiến lực của ông ta hiện nay vẫn duy trì vị trí đứng đầu thế giới.”
“Cao thủ như vậy lại là con dân Trung Quốc, thật sự là may mắn cho đất nước chúng ta.”
Bàng Trạch nói.
Chu cục trưởng nói: “Cho nên chúng tôi rất coi trọng Liễu Hải, cũng toàn lực bồi dưỡng ông ta. Chỉ là Liễu Hải vẫn chưa nhận bất cứ tài nguyên mới nào ngoài Ngũ Giai Thuẫn Đao Thuật.”
“Tôi cực kỳ xem trọng ông ta.”
Bàng Trạch gật đầu: “Tương lai ông ta không thể lường trước được.”
Trong lòng Chu cục trưởng có chút nhúc nhích, ông ta biết rõ ánh mắt này của Bàng Trạch.
“Ngoại trừ ông ta, trong số các cao thủ của Trung Quốc, cậu còn xem trọng ai nữa?”
Chu cục trưởng hỏi.
“Không phải anh đã biết rồi sao?”
Bàng Trạch cười nói: “Ba năm trước, tôi để cho thằng nhóc con tôi đi theo Hứa Cảnh Minh để học thương pháp. Vậy anh cảm thấy, người mà tôi xem trọng nhất là ai hả?”
Chu cục trưởng khẽ gật đầu.
Vậy là xem trọng Hứa Cảnh Minh sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận