Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1232: (Phần 10) Tiện tay mà làm (1)

Cấp 20 đã là truyền thuyết, muốn đạt được cấp độ này thì phải trải qua vô vàn khó khăn. Hơn nữa, mỗi lần thăng cấp tiếp theo đều là một bước đột phá đỉnh cao của nhân loại. Tấn Hoàng Dịch tự tin như vậy, cũng là có lý do cả.
“Còn trẻ tuổi như này, đã đạt tới cấp truyền thuyết rồi, Haizz… đáng tiếc, hôm nay lại phải chết tại đây rồi” Tấn Hoàng Dịch lắc đầu.
“Tấn Hoàng Dịch, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một đạo lý” Hứa Cảnh Minh nói: “Vĩnh viễn đừng có tự đại! Có một loài vật gọi là ếch xanh, nó từ lúc sinh ra đã sống ở trong giếng, cảm thấy bầu trời chỉ nhỏ bé như miệng rộng lớn”
giếng. Một ngày nọ, nó nhảy ra khỏi đó, nhìn thấy được mây trắng bao la, mới biết rằng… bầu trời thật sự rất “Thế nhưng, bầu trời mà nó nhìn thấy sau khi nhảy ra khỏi miệng giếng, biết đâu lại là một miệng giếng lớn hơn?” Hứa Cảnh Minh nhìn ông ta: “Cho dù ngươi nhìn thấy phong cảnh hùng vĩ như thế nào, cảm thấy bản thân tài giỏi ra làm sao, thì cũng nhớ luôn luôn khiêm nhường”
“Bằng không, ngươi chỉ là một con ếch luôn tự cho mình là đúng, cứ tưởng bầu trời rộng như miệng giếng, ngay cả khi nhảy ra khỏi miệng giếng, thì vẫn tưởng rằng thứ mà mình nhìn thấy chính là bầu trời” Hứa Cảnh Minh nhìn ông ta.
Tấn Hoàng Dịch cười lên: “Ha ha, thanh niên, lời nói của ngươi có chút thú vị đấy! Nhưng sinh tử được quyết định bằng thực lực, chứ không phải bằng mồm miệng! Ta sẽ tát ngươi mười tám cái, để ngươi tỉnh táo nhận ra điều này”
Vù.
Tấn Hoàng Dịch đột nhiên di chuyển, bùng nổ tốc độ cực hạn, lông tóc đều tung bay.
Tấn Hoàng nhìn về phía trước với ánh mắt lạnh lùng, hóa thành một đạo tàn ảnh, chuẩn bị dùng tay phải đánh vào mặt Hứa Cảnh Minh.
Sống tới tuổi này rồi, ông ta đã quen với việc thuyết giáo cho kẻ khác, hiển nhiên cũng ghét nhất…. bị kẻ khác thuyết giáo ngược lại.
“Cái miệng rất biết nói!” Tấn Hoàng Dịch tung ra một chưởng thật mạnh.
“Bop!”
Một thanh trầm đục vang lên. Khuôn mặt của Tấn Hoàng Dịch trở nên méo mó, ông ta định tung ra một chưởng từ sau, nhưng Hứa Cảnh Minh lại thuận thế và ngược lại.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Trong chớp mắt, Tấn Hoàng Dịch vừa bay ngược ra sau, vừa bị tát mười tám lần liên tục. Mặc dù đã tu luyện đến mức xương sọ rắn chắc, cơ bắp dẻo dai không gì sánh được, nhưng ông ta vẫn bị tát tới mức mặt mày biến dạng, khóe mắt rách toạc, bê bết máu tươi.
Trong lúc bay ngược lại, ông ta còn đâm vào cây cối bên đường, đành phải cố ghì mạnh hai chân xuống đất, khoét ra hai cái rãnh kéo dài mấy chục mét trên mặt đất rồi mới đứng vững. Với khuôn mặt méo mó biến dạng, máu me be bét, thân thể đầy vết tím bầm, ông ta nhìn Hứa Cảnh Minh với ánh mắt không thể tin được. Hứa Cảnh Minh nhìn cánh tay phải của mình, nhẹ nhàng nói: “Ngươi yếu quá đấy”
“Không thể nào, đây không thể nào” Tấn Hoàng Dịch chỉ cảm thấy nhận thức hơn 900 năm qua của chính mình tan tành trong thoáng chốc.
Lại có người có thể vả mặt ông ta ở cự ly gần!
Mà ông ta còn không kịp phản ứng?
Liên tiếp mười tám cái tát, ông ta bị đánh tới lực đạo toàn thân trở nên lỏng lẻo, càng là không có cách nào phản kháng.
“Nhất định là do ta hành sự bất cẩn, mất thế chủ động, cho nên mới bị đánh liên tiếp như vậy” Tấn Hoàng Dịch nhanh chóng khôi phục khuôn mặt như bình thường, sau đó nhìn về phía Hứa Cảnh Minh với ánh mắt càng thêm điên cuồng: “Lần này, ta sẽ không cho ngươi cơ hội!”
Rầm.
Tấn Hoàng Dịch hóa thành một tàn ảnh đáng sợ, xé rách không khí và tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc, khi ông ta tới gần, thì lập tức vung ra một đạo lưu quang từ bên hông!
Đây không phải là Đầu Trường Vạn Tộc, mà là cuộc chiến sinh tử, cho nên các võ giả đương nhiên sẽ sử dụng binh khí. Tấn Hoàng Dịch sử dụng một thanh nhuyễn kiếm thường quấn quanh thắt lưng. Với lực lượng mà ông ta có thể khống chế, nhuyễn kiếm trở nên cực kỳ sắc bén, có thể mềm hoặc có thể cứng, hơn nữa còn dễ dàng thay đổi phương hướng, quỷ quái khó lường.
“Chết đi!” Tấn Hoàng Dịch bày ra vẻ mặt dữ tợn Nếu nói lần trước ông ta mang tâm thái bỡn cợt để đánh nhau với Hứa Cảnh Minh.
Thì lần này Tấn Hoàng Dịch hoàn toàn bộc phát lửa giận, dồn hết toàn bộ sức lực, thậm chí còn sử dụng cả binh khí!
Hứa Cảnh Minh vẫn nguyên tại chỗ, vào thời khắc Tấn Hoàng Dịch xông tới gần, hắn lập tức vươn bàn tay ra! Lần này, hắn giơ tay phải lên cao, sau đó đột nhiên đập xuống! Một chưởng này nhanh vượt mức tưởng tượng. “Hửm?” Lúc vung kiếm về phía kẻ đeo mặt nạ, Tấn Hoàng Dịch cũng cảm nhận được đối phương cũng đồng thời tung ra một chưởng.
Ngay khi vừa mới nhận ra, thì đã hứng trọn một chưởng đó!
Ông ta không kịp có bất cứ đáp trả nào!
“Nhanh thật!” Trong đầu Tấn Hoàng Dịch chỉ có mỗi suy nghĩ này.
Sau cú đánh kinh hoàng của Hứa Cảnh Minh, Tấn Hoàng Dịch mất đi ý thức trong phút chốc.
1412 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận