Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1075: (Phần 9) Truy tìm dấu vết (1)

“Sau này, mình vẫn luôn tránh mặt hắn ta, không bao giờ muốn đối đầu với hắn ta. Tuy nhiên, toàn bộ các thế lực trong tộc đàn nhân loại vũ trụ lại nghĩ rằng mình và Ngô Minh đã là kẻ thù của nhau.” Lư Nã Tinh tự giễu: “Tất cả mọi người đều nghĩ chúng ta là kẻ thù của nhau, thì chúng ta tất nhiên sẽ là kẻ thù của nhau.”
“Từ đầu đến cuối, mình đều tránh gây thù chuốc oán với hắn ta, thế nhưng vận mệnh lại đưa đẩy mình rơi vào tình cảnh như thế này!”
“Mình vốn không tin vào vận mệnh, nhưng bây giờ…. không tin không được.” Lư Nã Tinh lắc đầu.
Trong đám con cháu hoàng thất, Lư Nã Tinh cũng được xem như là một nhân vật có thiên phú trác tuyệt, chỉ mất ba ngàn năm đã trở thành sinh mệnh Bản Nguyên cấp mười, hơn nữa còn biết cách hành sự khiêm tốn cẩn trọng.
Còn về em trai của hắn? Thật ra, trong tam đại hoàng tộc và rất nhiều đại gia tộc khác, những tên thiếu gia ăn chơi trác táng như Lư Nã Đạc lại nhiều vô số kể.
“Đại gia tộc nào trong vũ trụ này mà lại không có những kẻ sâu mọt chứ? Ngô Minh hắn có thể quản hết sao? Chỉ là em trai mình lại xui xẻo đụng phải hắn mà thôi.”
“Nếu như Ngô Minh không bị ô nhiễm Cao Duy, hắn ta không đến nỗi phát điên như vậy… bản thân mình cũng sẽ không trở thành người bị hại.” Lư Nã Tinh lại rót thêm cho mình 1 ly rượu.
Lúc này, một bóng người đột nhiên hiện ra từ hư vô, chính là vị hoàng đế tiền nhiệm của nền văn minh Nguyên Tinh – “Ma Tuân”
“Thì ra là tiền bối Ma Tuân đến thăm tôi.” Lư Nã Tinh ngẩng đầu nhìn ông ta, cưới nóiL: “Hội đồng Trưởng Lão vẫn còn rất nể mặt tôi”
“Hội đồng Trưởng Lão đã quyết định người kế nhiệm tiếp theo cho ngôi vị hoàng đế của nền văn minh Nguyên Tinh.” Ma Tuân nói “ Lư Nã Tinh, cậu ắt hẳn cũng biết mình phải làm thế nào.”
“Tôi hiểu, tôi sẽ chủ động thoái vị với lý do chuyên tâm vào con đường tiến hóa.” Lư Nã Tinh cười nói: “Hội đồng Trưởng Lão có nói tôi cần phải thoái vị vào khi nào không?”
“Trong vòng một năm.” Ma Tuân nói.
Lư Nã Tinh nhẹ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
“Cậu nên hiểu, hội đồng Trưởng Lão bắt buộc phải làm như vậy.” Ma Tuân nói.
“Cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ mạnh nhất hiện nay, thậm chí còn có thể đứng ngang hàng với ba vị Chí Cao trong tương lai….” Lư Nã Tinh gật đầu “Quyết định của hội đồng Trưởng Lão không hề sai.”
Lư Nã Tinh nhìn Ma Tuân: “Tiền bối Ma Tuân, đã nhiều năm như vậy, tôi đây vẫn chưa từng chủ động gây hấn với Ngô Minh, không muốn làm kẻ địch của hắn ta, thế nhưng lại bất tri bất giác đi đến bước đường này…. Ngài nói xem, mọi chuyện rốt cuộc là vì đâu?”
Ma Tuân sửng sốt: “Nếu như phải nói nguyên do, thì chính là do cậu quản thúc không tốt.”
“Quản thúc?” Lư Nã Tinh cười nhạo: “Tôi cũng đâu có ngờ em trai mình lại kết thù với Ngô Minh trước khi hắn trở thành sinh mệnh Bản Nguyên? Với lại, việc áp dụng một vài thủ đoạn tàn nhẫn để chiêu mộ nhân tài cũng đâu phải là chuyện gì lớn lao trong vũ trụ?
“Em trai tôi tham lam, nhưng có bao nhiêu kẻ trong đám con cháu đại gia tộc không có bản tính tham lam chứ? Ngay cả khi có thể quản thúc tất cả những kẻ tham lam trong nội bộ hoàng thất, thì tôi có lẽ cũng không thể ngồi ở vị trí này về lâu về dài.” Lư Nã Tinh lắc đầu.
Ma Tuân rơi vào trầm mặc.
Đúng.
Kể từ khi Lư Nã Tinh trở thành hoàng đế, nội bộ nền văn minh Nguyên Tinh vẫn rất ổn định, bởi vì hắn ta không hề làm ầm ĩ mọi chuyện.
“Tôi đã rất cẩn thận trong mỗi một bước đi, thế nhưng vẫn rơi vào kết cục này.” Lư Nã Tinh đứng lên: “Đây chính là số phận.”
Ma Tuân nhìn Lư Nã Tinh quay người rời đi, chậm rãi nói: “Trong con sông vận mệnh, những sinh mệnh như chúng ta đều là những con cá nhỏ đang bơi theo dòng chảy, nhưng Ngô Minh lại là người khổng lồ đứng trên bờ! Hắn ta hoàn toàn có thể chặt đứt, thậm chí thay đổi dòng chảy ấy của mỗi một sinh mệnh.”
“Thay đổi dòng chảy của sinh mệnh?” Lư Nã Tinh dừng bước, cười nhạo một tiếng: “Trong truyền thuyết, sinh mệnh Cao Duy cảnh giới cấp ba là sự tồn tại duy nhất có khả năng khống chế thời gian, không gian, quá khứ, tương lai, hiện tại, nhân quả và vận mệnh. Một sinh mệnh Đê Duy như Ngô Minh sao lại có thể khống chế vận mệnh chứ? Hắn ta xứng sao?”
“Nhưng hiện tại, hắn ta đã và đang khống chế vận mệnh của chúng ta rồi.” Ma Tuân nói.
Lư Nã Tinh khẽ giật mình: “Cũng đúng, Ngô Minh đã có thể quyết định vận mệnh của chúng ta rồi.” Hắn bước ra cửa rồi biến mất trong điện thờ.

Trái Đất, trong sân nhà cũ.
“Hửm?” Hứa Cảnh Minh xem tin tức mới nhất trong quang cảnh. “Lư Nã Tinh muốn chuyên tâm vào con đường tu luyện tiến hóa, cho nên quyết định thoái vị?”
“Hắn ta thoái vị rồi sao?” Lê Miểu Miểu đang gọt cam ở bên cạnh.
“Hoàng đế của một nền văn minh cao cấp thường sẽ được hưởng thụ nguồn tài nguyên trực tiếp và gián tiếp vô cùng to lớn, Lư Nã Tinh đáng lẽ phải ngồi ở vị trí đó ít nhất mấy vạn năm mới đúng? Hắn ta mới lên ngôi được bao lâu cơ chứ?” Hứa Cảnh Minh cười nói.
“Là bởi vì anh sao, Cảnh Minh?” Lê Miểu Miểu đoán đúng rồi.
“Thực ra, anh chưa từng để ý đến Lư Nã Tinh.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Nhưng mà mọi người đều cho rằng … anh để ý!” Lê Miểu Miểu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận