Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 102: Củng cố cảnh giới (2)

Lúc ăn trưa, Hứa Cảnh Minh ăn từng miếng thật lớn, sức ăn vừa khỏe vừa nhanh.
“Có cần phải vội vậy không?”
Lê Miểu Miểu cắn một miếng nhỏ: “Sao hôm nay lại ăn cơm nhanh vậy sao?”
“Ăn xong anh còn đi bế quan. Miểu Miểu, hôm nay không có việc gì thì đừng quấy rầy anh.”
Hứa Cảnh Minh buông bát đũa, lau miệng, lập tức chạy như bay về phòng ngủ. Thế giới ảo đã mở được một tháng, trên thực tế thân thể cũng đã sớm biến hóa, tốc độ chạy nhanh hơn rất nhiều, giống như một cơn gió, trong nháy mắt đã tiến vào phòng ngủ.
Lê Miểu Miểu ngồi ăn một mình, lẩm bẩm: “Chẳng biết là có chuyện lớn gì mà bảo đừng quấy rầy anh? Anh ấy bế quan? Xem ra anh ấy thật sự đột phá rồi.”
“Mình nói rồi mà! Trong trận chiến trước với đội của Trình Tử Hào, phút cuối Cảnh Minh dũng mãnh như vậy, toàn thân như muốn bốc cháy, hẳn là đã đột phá lên trình độ cao hơn. Vậy mà có người nói Cảnh Minh là bị đả kích nên mới bùng phát siêu trạng thái. Cái gì mà bùng phát siêu trạng thái? Điều đó chỉ có trong truyền thuyết mà thôi, làm sao có thể dễ dàng bùng phát như vậy được.”
Lê Miểu Miểu nghĩ.
Trong thực tế, quả thật có một số người đột nhiên bùng nổ, bộc phát sức mạnh vượt xa những lúc bình thường.
Nhưng chuyện này rất hiếm.
Tuy rằng trong trận đấu lần trước, Hứa Cảnh Minh rất tức giận, nhưng hắn vẫn ở trong ranh giới của chính mình… Dù sao cũng chỉ là trận chiến trong thế giới ảo, ranh giới lý trí của Hứa Cảnh Minh tất nhiên vẫn không suy suyển, chứ đừng nói gì đến ranh giới thể chất.
Chỉ có thể nói, Hứa Cảnh Minh đã tích lũy đủ nhiều, cơn tức giận lúc trước là thuốc dẫn, ý nghĩ tức giận sau đó trở thành ngọn lửa, khiến toàn thân như muốn bùng cháy, đột phá giới hạn nút thắt cổ chai.
Vì đó là lần đột phá đầu tiên nên hắn còn chưa quen lắm, trở nên quá điên cuồng, khiến huyết mạch đều bị phá vỡ. Một khi đã quen với tiềm lực vận động cơ thể, củng cố lại một chút thì có thể đột phá một cách dễ dàng.
….
.….
Đêm đó.
Trong không gian cá nhân của mình, Lê Miểu Miểu mời Vương Di, Đới Hiểu Thanh đi cùng.
“Miểu Miểu.”
Vương Di tuy rằng lạnh lùng nhưng vừa nhìn thấy Lê Miểu Miều thì lập tức vui vẻ chạy tới ôm lấy cô: “Thần tượng gửi lời mời, vui quá đi mất.”
“Bình tĩnh, bình tĩnh chút nào.”
Lê Miểu Miểu bị Vương Di ôm như vậy, cô có chút dở khóc dở cười: “Chị là nữ thần tiễn thủ mạnh nhất Trung Quốc, phải giữ phong thái của một nữ đại ma vương chứ.”
Vương Di buông cô ra, ngồi ở một bên nhìn dòng nước xanh biếc, cầm dưa hấu lên ăn: “Làm người phải thành thật, thích là thích, mà không thích chính là không thích. Sao phải giả bộ chứ? Miểu Miểu, chị rất thích nghe em hát, lúc nào livestream hát hò nhất định phải báo trước cho chị đấy.”
“Được thôi, livestream hát hò cũng phải chuẩn bị trước, sau khi lên kế hoạch cho cuộc thi tranh cúp Hỏa Chủng, em lại livestream ca hát một lần nữa.”
Lê Miểu Miểu nói.
“Chị dâu hát trên sóng trực tiếp giống như một buổi hòa nhạc vậy.”
Đới Hiểu Thanh nói: “Công tác chuẩn vô cùng đầy đủ.”
“Ca hát là phải đắm chìm vào nó, thưởng thức nó.”
Lê Miểu Miểu nói: “À đúng rồi, Thần Tiễn Thủ, em tìm chị là có chuyện muốn hỏi.”
“Miểu Miểu, em hỏi đi, biết gì chị sẽ nói, đã nói thì nói cho hết mới thôi.”
Vương Di nói.
Lê Miểu Miểu nói: “Em nghe nói rất nhiều đội đã mời chị gia nhập nhưng chị vẫn chưa quyết định chọn đội nào, đúng không?”
“Đúng.”
Vương Di gật đầu: “Thực ra, nhiều đội coi trọng sự nổi tiếng của chị, những đội đó có công ty, tập đoàn lớn chống lưng, họ hy vọng sự nổi tiếng của chị sẽ mang lại hiệu quả quảng cáo cho công ty của họ. Giống như mỗi lần chị phát sóng trực tiếp, về cơ bản đều có hàng triệu người xem… tương đương với việc làm quảng cáo mỗi ngày.”
Lê Miểu Miểu gật đầu.
“Nhưng đó không phải là điều chị quan tâm, sự nổi tiếng ư? Quảng cáo ư? Chị không quan tâm.”
Vương Di nói: “Chị muốn theo đuổi kỹ năng bắn cung, chị rất muốn biết đỉnh cao của kỹ năng bắn cung sẽ ra sao. Chị muốn tự mình khám phá, tự mình làm chủ nó. Đó mới là chuyện hấp dẫn nhất trần đời.”
“Chuyện này có liên quan gì đến việc chọn đội?”
Lê Miểu Miểu hỏi.
“Cho nên chị muốn có những đồng đội đủ mạnh.” Vương Di nói: “Càng mạnh càng tốt! Chỉ khi có những người đồng đội mạnh, cả đội mới có thể tiến xa hơn. Lần này chỉ là giải đấu trong nước, nhưng tương lai sẽ giải đấu thế giới… Một đội ngũ đi đủ xa mới có thể có cơ hội cạnh tranh với nhiều cao thủ hơn! Nếu không sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên, như vậy sẽ không đủ điều kiện để đấu với các cao thủ hàng đầu khác.”
“Đối đầu với cao thủ đứng đầu mới chính là cơ hội khảo nghiệm con người, cũng là cách cải thiện con người tốt nhất.”
Ánh mắt Vương Di sáng rực.
“Em hiểu rồi.”
Lê Miểu Miểu gật đầu.
p.s: cầu KP~
Bạn cần đăng nhập để bình luận