Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 417: (Phần 4) Cao thủ cấp một (3)

Bang Hoa Nguyệt thấy vậy, sắc mặt lại thay đổi.
Câu hô “đầu hàng không giết” là để lung lay tinh thần của đối phương, đây là chiêu số thông thường của bọn họ. Một vài ba tên hộ vệ phản bội chạy trốn là chuyện rất bình thường, thế nhưng đến cả nha hoàn, người hầu cũng xếp hàng đi ra ngoài thì chắc chắn là mưu tính từ trước.
“Cẩn thận một chút.”
Phùng trưởng lão lạnh lùng nói.
Đội trưởng đội Xích Nguyệt đứng bên cạnh gật đầu.
“Kẻ phản bội phải chết!”
Theo sau những tiếng quát phẫn nộ, những quả cầu màu đỏ đậm bỗng được ném ra từ bốn bề vách tường biệt phủ Thường gia, có quả đập vào vách tường ngoài đường, có quả đập trúng thành viên bang Hoa Nguyệt, có quả bị rơi dưới đất.
Nhưng cuối cùng, những quả cầu màu đỏ đậm này đều vỡ nát, không hề có một ngoại lệ nào, màn sương đỏ từ từ loang ra.
“Á.”
“A a…”
Lập tức có người đau đớn ôm ngực, có người run rẩy ngã xuống, màn sương đỏ mù mịt khiến cho các thành viên trong bang Hoa Nguyệt vô cùng hoang mang lo sợ.
“Nín thở!”
Đội trưởng đội Xích Nguyệt quát to một tiếng, năm trăm thành viên đội Xích Nguyệt bình tĩnh đứng tại chỗ, bọn họ là quân tinh nhuệ của toàn bộ bang Hoa Nguyệt, mỗi người đều có thể nín thở được mười phút, những ai lợi hại hơn một chút có thể nín thở hai mươi phút. Nếu là cao thủ loại ba, nghĩa là đã đạt tới trình độ kiểm soát cơ thể ở cấp độ tế bào, khả năng nín thở của bọn họ còn mạnh hơn.
Đội trường đội Xích Nguyệt quan sát màn sương đỏ càng lúc càng nhạt dần, lạnh lùng nói: “Đây là khói ngũ độc thông thường nhất! Nơi này cũng không phải khu vực kín, khói ngũ độc sẽ bị gió thổi sẽ loãng dần, các ngươi chỉ cần nín thở trong vòng mười hơi thở thì không còn gì đáng ngại nữa.”
“Chế ra được mấy chục quả cầu khói ngũ độc, vị Thường công tử này đúng là có chút mánh khóe.” Phùng trưởng lão khẽ cười nói.
Ông ta xông xáo suốt cả đời, trải qua nhiều phen nguy hiểm, cũng đã gặp rất nhiều mánh khóe lợi hại hơn khói ngũ độc gấp chục lần. Với trình độ của cao thủ loại một, khả năng cảm ứng và kiểm soát hoàn cảnh xung quanh của ông ta mạnh mẽ vô cùng. Muốn dùng một số chiêu thức hiểm độc để uy hiếp ông ta sao? Gần như là chuyện không thể nào.
Khi thời gian mười hơi thở đã hết, đội ngũ Xích Nguyệt không hề hư hao chút nào, còn năm trăm quân tinh nhuệ của Đường khẩu Phượng Hồ lại tổn thất hơn ba mươi người. Lúc này, sắc mặt đường chủ Đường khẩu Phượng Hồ Thôi Tiểu Đao khá khó coi, các thành viên còn sống của Đường khẩu Phượng Hồ cũng có phần khiếp đảm, ai nấy lại càng dè dặt cẩn thận hơn nữa.
“Tấn công!”
Đội trưởng đội Xích Nguyệt lạnh lùng hạ lệnh.
Năm trăm thành viên đội Xích Nguyệt, dưới sự dẫn đầu của của các tiểu đội trưởng, xếp thành tầng tầng lớp lớp để vây quanh biệt phủ Thường gia. Lúc này, tất cả đội viên lấy rìu ném dắt ở hông ra theo mệnh lệnh! Đường chủ Đường khẩu Phượng Hồ Thôi Tiểu Đao lúc này cũng ra lệnh một tiếng, toàn bộ thành viên Đường khẩu Phượng Hồ cũng rút rìu ném dắt ở sau lưng ra.
Rìu ném là vũ khí ném thường dùng nhất của bang phái.
Phương thức sử dụng không quá phức tạp! Chỉ việc xác định phương hướng đại khái rồi ném về phía đó là được! Bọn họ cũng không cần phải ném chính xác, bởi vì khi có lít nha lít nhít rìu ném tới, độ chính xác không còn quan trọng nữa!
“Rào rào rào!!!”
Trong đêm tối, ánh đuốc phát sáng bập bùng, rất nhiều rìu ném lẫn lộn với nhau, từng ánh đao sắc lạnh mơ hồ lóe lên giữa không trung, rất nhiều vũ khí bay vù vù giữa trời, bao trùm về phía biệt phủ Thường gia.
“Xông vào!” Đội trưởng đội Xích Nguyệt hạ lệnh một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận