Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1001: (Phần 8) Thất thúc (3)

“Ngoại trừ những người ở trong nền văn minh Trái Đất, thì cũng rất ít người có ảnh hưởng sâu xa tới mình.”
Hứa Cảnh Minh nhìn ra cửa sổ: “Tiano là một, Thất thúc là hai.”
Năm đó, Hứa Cảnh Minh chỉ vừa mới ba mươi hai tuổi, hắn đã lựa chọn đi tới thế giới Phục Ma để rèn luyện ý chí tâm linh, sau đó quen biết Ngô Thất tại đây.
Trong khoảng mười năm tiếp theo, đôi chủ tớ Hứa Cảnh Minh và Ngô Thất luôn kề vai sát cánh, xông xáo khắp nơi, cho nên tình cảm giữa đôi bên đã rất sâu đậm… tựa như tình thân!
Ngay cả cha mẹ vợ con tại nền văn minh Trái Đất, Hứa Cảnh Minh cũng có ở cùng bọn họ bao lâu đâu?
“Vút!”
Một người đàn ông mặc áo bào xám xuất hiện từ hư không, sau đó lập tức ngồi xuống đối diện Hứa Cảnh Minh: “Hạo Minh huynh.”
“Khoa Vũ lão đệ.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Vất vả cho cậu suốt mấy năm qua.”
“Ngô Minh huynh, anh đã nhờ tôi chăm sóc cho Ngô Thất, thì tôi đương nhiên phải chú ý một chút rồi.” Người mặc áo bào xám cười nói.
“Trong năm trăm năm này, Ngô Thất sinh sống khá thuận lợi, nhưng hiện đang gặp phải một chút rắc rối trong mấy năm gần đây. Tôi cũng không thể nhúng tay quá nhiều, chỉ có thể lợi dụng tình hình để giáng chức ông ta, để ông ta chịu trách nhiệm trông coi một hành tinh ngục tù.”
“Tôi đã nói rồi, cậu hãy cứ để Thất thúc trải qua thăng trầm như mọi người, cho dù ông ta gặp phải vài chuyện không như ý, thì cũng là điều bình thường trong cuộc đời. Cậu chỉ cần thay tôi bảo vệ ông ấy vào thời điểm quan trọng là được.” Hứa Cảnh Minh nói.
Suy cho cùng, thăng trầm là một yếu tố không thể thiếu trong cuộc sống!
Hứa Cảnh Minh chỉ cần lão đệ Khoa Vũ giúp đỡ, đảm bảo Thất thúc không rơi vào tình trạng thất bại triệt để là được.
“Tôi có chút hổ thẹn với anh .” Khoa Vũ lắc đầu.
“Lão đệ, cậu vốn là người quản lý tập đoàn Phục Ma, thế sao lại không thể nhúng tay vào sự vụ trong tập đoàn?” Hứa Cảnh Minh tò mò hỏi thăm.
Khoa Vũ lắc đầu: “Ngô Minh huynh, tôi cũng chỉ là một sinh mệnh Bản Nguyên cấp 9 mà thôi. Mặc dù tôi đang chịu trách nhiệm quản lý tập đoàn Phục Ma, nhưng những rắc rối mà Ngô Thất gặp phải…… đã vượt qua khỏi thẩm quyền của tập đoàn. Theo ý tứ ban đầu của nền văn minh Khánh Phương, bọn họ muốn xử tử, bỏ tù rất nhiều người liên quan với vụ việc lần đó, bao gồm cả Ngô Thất! Đến khi tôi đã ra mặt hòa giải, nền văn minh Khánh Phương mới chịu buông tha cho bọn họ, nhưng nhất quyết vẫn muốn giáng chức Ngô Thất.”
“Thất thúc là một sinh mệnh Tinh Không cấp 8, thế nhưng chỉ bị dính líu chút thôi mà cũng phải vào tù à?”
Hứa Cảnh Minh nghi ngờ nói: “Vụ việc đó rốt cuộc như thế nào?”
“Ngô Thất không có gì để chê trách, làm người hay làm việc đều vô cùng xuất sắc.”
Khoa Vũ nói: “Bản thân tôi cũng rất hài lòng với ông ta! Nhưng lần này, ông ta quả thực đã bị liên lụy.”
Hứa Cảnh Minh lắng nghe, hắn muốn hỏi rõ chuyện của Thất thúc rồi mới tới gặp ông ấy.
“Năm đó, Ngô Thất đã chịu nhiều tác động sâu sắc trong thế giới Phục Ma, từ đó phát huy thiên phú về phương diện tâm linh và trở thành Thiên Ma, .”
Khoa Vũ nói: “Mà trong cuộc đời ấy, ông ta chỉ coi trọng duy nhất hai người, một là tiểu thư Ngô gia, hai là Ngô Minh huynh đây.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
“Ở hiện thực, tiểu thư Ngô gia có tên là “Phong Ngữ Thanh”.”
Khoa Vũ nói: “Phong Ngữ Thanh là một trong những thành viên nòng cốt của “bộ tộc Hoa Hương”, cô ta và đồng hương vẫn luôn theo đuổi độc lập tự do, muốn xây dựng lại “nền văn minh Hoa Hương”.... cho nên đã phạm phải điểm mấu chốt của nền văn minh Khánh Phương. Mặc dù Ngô Thất vẫn luôn giữ khoảng cách với bộ tộc Hoa Hương, nhưng ông ta cũng quyết tâm bảo vệ tính mạng cho “Phong Ngữ Thanh” bằng bất cứ giá nào, cho nên mới bị cuốn vào chuyện này.”
“Ngô Thất chỉ là một sinh mệnh Tinh Không cấp 8 phổ thông, làm sao có thể chống lại sự trừng phạt của nền văn minh Khánh Phương được chứ? Mặc dù ông ta không phải người của bộ tộc Hoa Hương, nhưng nếu ông ta đã dám nhúng tay vào chuyện, thì bắt buộc phải vào tù thôi.”
Khoa Vũ nói: “Bởi vì Ngô Minh huynh đã từng nhắc nhở tôi chiếu cố ông ta, cho nên tôi mới ra mặt giảng hòa! Nền văn minh Khánh Phương nể mặt tôi, cho nên mới buông tha cho Ngô Thất, chỉ trừng phạt nhẹ nhàng ông ta.”
Hứa Cảnh Minh đã hiểu: “Bộ tộc Hoa Hương muốn tái tạo nền văn minh của riêng mình ư? Thảo nào nền văn minh Khánh Phương lại nổi giận!”
“Nền văn minh Khánh Phương đóng chiếm 8938 thiên hà, được xếp vào những nền văn minh trung cấp hàng đầu trong vũ trụ….” Khoa Vũ nói.
Hứa Cảnh Minh chăm chú lắng nghe.
Các nền văn minh trung cấp trong vũ trụ đều sở hữu lãnh thổ rộng lớn, ít thì hơn cả trăm thiên hà, nhiều thì lên đến con số hàng chục nghìn.
Ví dụ như người bạn tốt “sư huynh Cổ Sơn” của Hứa Cảnh Minh, nền văn minh Sương Ngữ của hắn ta có tổng cộng mười hai nghìn thiên hà.
“Nền văn minh Khánh Phương có mối quan hệ hợp tác lâu dài với tập đoàn Phục Ma bọn tôi, bọn họ chỉ cần ra mặt tuyển dụng người tình nguyện trong nội bộ nền văn minh, là đã có thể đáp ứng số lượng cư dân bản địa cần thiết ở “Khánh Quốc” trong thế giới Phục Ma.”
Khoa Vũ nói: “Để có thể sở hữu lãnh thổ rộng lớn như vậy, nền văn minh Khánh Phương rõ ràng cũng không chỉ dựa vào việc mua bán!”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Mua bán thiên hà là một giao dịch tự nguyện.
Một bên muốn mua, một bên muốn bán!
Trước đó, Hứa Cảnh Minh muốn mở rộng lãnh thổ của nền văn minh Trái Đất ra thêm bảy thiên hà trong hệ Ngân Hà, hắn đã phải trả phí đền bù rất cao, cho nên mọi sự cũng coi như khá thuận lợi! Nếu như hắn muốn mở rộng lãnh thổ ra thêm ba mươi, hay năm mươi thiên hà thiên hà, thì đương nhiên sẽ phải đối mặt với rất nhiều cản trở.
Bởi vì những nền văn minh nằm trong khu vực bị thua mua cũng khó lòng tìm đủ số lượng hành tinh có sự sống để di dời tới đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận