Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 121: Trận chiến mở màn của Hứa Hồng (2)

Trên khán đài của phòng phát sóng trực tiếp chính phủ đang hiện diện một vị MC và hai vị khách mời.
“Mở màn cho giải đấu cúp Hỏa Chủng là trận đối kháng giữa đội lão niên Liễu Hải và chiến đội Xương Nam.”
MC Lưu Hâm cười nói: “Chúng ta tới phỏng vấn hai đội trước nào.”
Sáu thành viên Liễu Hải lão niên đội cùng với sáu thành viên của Chiến đội Xương Nam, đều đứng ở một bên.
“Chúng ta phỏng vấn thành viên của đội thầy Liễu Hải trước nhé.”
MC Lưu Hâm đi đến một bên, cười hỏi: “Xin chào các thành viên của đội lão niên Liễu Hải, các vị có lời nào muốn nói với đối thủ không?”
Liễu Hải mỉm cười nhìn những người đồng đội ở bên cạnh.
Đới Thông Đạt tóc buộc thành bím, cũng là người có tướng mạo đẹp trai nhất trong đội, ông mở miệng cười nói: “Chiến đội Xương Nam, chúng tôi sẽ không nhường bước! Các cậu muốn giao thủ với sư phụ Liễu Hải thì phải thông qua bốn chúng tôi trước.”
“Các cậu phải kính già yêu trẻ.”
Chu Phàm tuổi tác lớn nhất cười hề hề nói.
“Cách tôn kính tốt nhất, chính là tiêu diệt các vị.”
Đội trưởng chiến đội Xương Nam với cái đầu bóng lưỡng là Lưu Ba cũng lên tiếng khiêu khích.

Một lát sau, trên chiến trường tuyết.
“Đừng bắn, đừng bắn.”
Toàn thân Lưu Ba nhuốm máu, liền hô lên: “Có thể cho cơ hội một đấu một không?”
Bốn đồng đội của hắn ta, đều đã bị bắn chết, chỉ còn lại một mình hắn thôi.
“Lão Chu, tài bắn cung của anh siêu phàm nha, chắc chắn có thể so với top 10 Thần Tiễn Thủ trong nước.”
Đới Thông Đạt cười nói, Chu Phàm cầm cung tiễn trong tay chạy đến, ông ta cười sang sảng nói: “Thuật cung tiễn của Chu Nghệ là tự tay tôi dạy cho nó!”
“Vậy cho cậu cơ hội một đấu một.”
Hứa Hồng là người có hình thể khôi ngô hung mãnh ở trong nhóm đột nhiên lên tiếng.
Nếu so với con trai Hứa Cảnh Minh, trọng lượng cơ thể của Hứa Hồng cũng lớn hơn hắn rất nhiều.
“Được!”
Lưu Ba càng thêm hung ác, hắn vừa xông tới vừa thầm ngh trong lòngĩ: “Cho dù thế nào đi nữa thì ít nhất cũng phải giết được một người! Nếu một đầu người cũng không có thì chiến đội Xương Nam của hắn quá thảm bại rồi.”
Lưu Ba cầm hai lưỡi búa trong tay, hắn chạy trên đất tuyết hướng về phía Hứa Hồng, mỗi bước chân của đều làm tuyết trên mặt đất bắn lên tung tóe.
“Giết.”
Lưu Ba có chút cảm động, cuối cùng thì hắn không cần phải lo lắng về mũi tên đáng sợ kia nữa!
“Gào…”
Hứa Hồng gầm nhẹ lên một tiếng, hai mắt sáng tỏ như mắt hổ, [Bạo Hổ Tiến Hóa Pháp] khiến ông có thể bộc phát ra một lượng sức mạnh cực lớn ẩn trong song khiên chỉ trong vòng hai bước! Đây là chiêu thức mà ông đã luyện tập xuyên suốt bốn mươi năm! Cả đời ông đã dốc lòng cho một chiêu này!
So với Hứa Cảnh Minh, chiêu thức của Hứa Hồng càng đơn giản, càng trực tiếp, thậm chí còn mang theo tâm linh ý chí của ông.
Một cú nhào này, là ai cũng không thể ngăn được!
Khi bầu trời sập xuống, cũng là lúc ông ta nhào tới!
Bát cực! Hổ Phác!
Oành!
Khi hai lưỡi búa của Lưu Ba va chạm với tấm khiên, hắn cảm thấy một luồng sức mạnh kinh khủng truyền đến, hai chân trên mặt đất khó có thể chống đỡ được, hắn liền ngã ra phía sau.
Vút!
Một cây phi đao bay xuyên qua cổ Lưu Ba.
Trong tay Đới Thông Đạt cầm phi đao, đứng một bên cười nói: “Tiểu tử, nói cho cậu một đạo lý, lúc thi đấu, đừng tin đối thủ của mình.”
Chiến đội Xương Nam thất bại toàn bộ!
Đội lão niên Liễu Hải giành được thắng lợi tuyệt đối!
“Mãn nhãn!”
“Trận này đánh thật đã mắt!”
Những người xung quanh reo hò, mẹ Hứa, Lê Miểu Miểu vô cùng vui vẻ, cụ Hứa mừng rỡ cười ha hả, Vương Di, Hành Phương, Dương Thanh Thước, Lưu Xung Viễn cũng cảm thấy khâm phục các lão tiền bối. Chỉ có mình Hứa Cảnh Minh… hắn có chút sững sờ nhìn cảnh tượng diễn ra trước mặt.
Khi cha đánh ra song khiên, toàn bộ tinh thần và sức mạnh của ông đều bộc phát, hai mắt hiện lên sự cuồng nhiệt, cơ thể như hóa thành mãnh hổ to lớn đầy sức sống.
Một cú hất của ông có thể kheién kẻ địch bị văng ra ngoài.
Trong đầu Hứa Cảnh Minh hiện lên một cảnh tượng lúc hắn còn nhỏ, cha đã nắm lấy tay hắn, hướng dẫn cho hắn chiêu thức Bát Cực Hổ Phác.
Cha đặc biệt yêu quý chiêu thức này, mỗi ngày sớm tối đều tu luyện, cứ như vậy suốt bốn mươi năm. Đối với cha mà nói, chiêu thức này đã hòa nhập vào trong sinh mệnh của ông ấy.
“Mình hiểu rồi.”
Hứa Cảnh Minh thì thào nói nhỏ.
“Cảnh Minh, anh sao vậy?”
Lê Miểu Miểu nhìn về phía Hứa Cảnh Minh.
“Anh đến sân luyện võ luyện tập một lát, khi nào trận đấu bắt đầu thì gọi anh.”
Hứa Cảnh Minh nói.
“Trận của chúng ta là trận thứ mười một, vẫn còn khoảng năm tiếng nữa, bây giờ vẫn còn sớm.”
Lê Miểu Miểu nhận ra trạng thái bất thường của bạn trai, cô lập tức trấn an hắn.
Hứa Cảnh Minh gật đầu rồi biến mất ở khu vực khán đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận