Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1365: (Phần 11) Nhúng tay (3)

Hai người đi vào trong tiểu viện của Hứa Cảnh Minh, sau đó ngồi xuống.
“Ngươi xem thử đi. Đảo chủ Đế Long khẽ vươn tay, một cây trường thương hư ảo màu bạc xuất hiện trong tay hắn: “Chính là cây trường thương này.
Hứa Cảnh Minh thoạt nhìn đã bị thu hút. Mặc dù cây trường thương màu bạc chỉ là hư ảo, nhưng bộc phát cảm giác áp bách cực kỳ mạnh mẽ.
Khí tức của binh khí cảnh giới thứ ba quả thực vô cùng đặc biệt, chỉ cần nhìn thoáng qua là cũng đã có thể nhận ra ngay.
“Đã lấy được rồi sao?” Hứa Cảnh Minh rất vui mừng: “Chỉ mới qua năm trăm năm.
“Đường đi có chút khó khăn, ta di chuyển thông qua Thâm Uyên suốt năm trăm năm thì mới đến được quê hương. Tuy nhiên, đường về thì đơn giản, là sư tôn đưa ta về. Đảo chủ Đế Long cười nói: “Ngươi nhìn thử xem cây trường thương này như thế nào.
Hứa Cảnh Minh nhận lấy cây trường thương màu bạc này.
Hắn vừa mới chạm tay vào nó, đã cảm thấy nặng nề vô cùng.
Cây trường thương này phảng phất như là một toà vũ trụ hư ảo nặng nề.
“Lợi hại”
Hứa Cảnh Minh cầm trường thương trong tay, bắt đầu cảm ứng trường thương thông qua ý thức tâm linh, lập tức nhìn thấy được một chùm sáng toả ra mạnh mẽ phảng phất như có thể huỷ diệt hết thảy, có thể chôn vùi không biết bao nhiêu mảnh cương vực.
“Binh khí rất tốt” Hứa Cảnh Minh sợ hãi thán phục.
Lúc trước chiến đấu với Lãnh chúa Ngôn Địch, nếu như hắn có được kiện binh khí này để thi triển thương pháp “Kim Qua”, thì đã không cần phải chật vật như thế.
Một kiện binh khí tốt có sức hấp dẫn rất lớn với những người tu luyện lưu phái binh khí tâm linh. “Ngươi xem một chút, những thứ này hẳn là đáng giá 200 giọt Mẫu Huyết Thâm Uyên” Hứa Cảnh Minh lúc này lấy một lượng lớn bảo vật ra.
Đảo chủ Đế Long ngẩng đầu lên nhìn đống bảo vật đang trôi nổi: “Ta nghe nói Ngô Minh huynh đã kiếm được khá nhiều bảo vật từ Thâm Uyên, thậm chí bán đấu giá cặp đinh ba Ma âm kia ở toà thành Vũ Hoả và thu hoạch được 170 giọt Mẫu Huyết Thâm Uyên. Thậm chí, ngươi còn khiến rất nhiều cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba ra giá tranh đoạt đoá Hồng Liên Thâm Uyên kia.
“Những thứ đó không có tác dụng gì với ta, cho nên đương nhiên phải bán đi” Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói. Hồng Liên Thâm Uyên sau khi ngắt lấy cũng có hạn sử dụng, đương nhiên phải bán đi càng sớm càng tốt.
Cặp đinh ba Ma âm là binh khí quý giá nhất trong tay, bản thân Lãnh chúa Ngôn Địch lại không muốn mua về, thế là Hứa Cảnh Minh lựa chọn đấu giá công khai.
Dù sao thì cường giả nửa bước cảnh giới của lưu phái Ma âm cũng không chỉ có một mình Lãnh chúa Ngôn Địch!
Hắn cuối cùng cũng bán được với giá cao. “Giao dịch hoàn thành, vậy ta về trước đây? Đảo chủ Đế Long đứng dậy.
“Lần này Đảo chủ Đế Long đã vất vả hỗ trợ rồi. Hứa Cảnh Minh vô cùng biết ơn, đối phương cực khổ đi đường, lại không cần chi phí gì, hắn nhớ kĩ phần nhân tình này.
Đảo chủ Đế Long mỉm cười, cái mà hắn ta muốn chính là phần ân tình này.
“Sau này, ta nhất định sẽ chống mắt xem cây trường thương này bung nở bao nhiêu hào quang khi nằm trong tay Ngô Minh huynh. Đảo chú Đế Long cười cười rồi rời đi.
Đối với sinh mệnh Cao Duy mà nói, thời gian trôi qua rất nhanh. Bọn hắn chỉ mới xuất thần một chút thôi, thì năm vạn năm liền trôi qua.
Bên trong lãnh địa Tâm Giới có đám mây trên bầu trời, có bàn sách ghế dựa ở mặt đất, Hứa Cảnh Minh đang ngồi trước bàn sách, vừa suy tư phương thức diễn luyện các loại chiêu số, vừa viết lại một ít thu hoạch của bản thân, đồng thời quan sát rất nhiều hình ảnh loáng thoáng trong dòng thời gian.
Tựa như một người bình thường ngẩng đầu là có thể nhìn thấy phong cảnh nơi xa, Hứa Cảnh Minh cũng chỉ cần mở mắt là có thể “chứng kiến” quá khứ và tương lai trong dòng thời gian. “Mình lại nhìn thấy rồi” Hứa Cảnh Minh bỗng nhiên ngừng diễn luyện, hắn bất tri bất giác “chứng kiến” trong tương lai không xa, bản thân hắn đứng một mình trong một nghĩa trang, nhìn thấy từng nấm mồ của ông nội, cha mẹ, vợ, con gái của hắn… Chính là tất cả người thân mà hắn để ý quan tâm nhất.
“Đại nạn thọ mệnh của bọn họ càng ngày càng gần, mình cũng càng ngày càng dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng như vậy” Hứa Cảnh Minh không hề thay đổi sắc mặt.
Lúc mới đột phá thành nửa bước cảnh giới thứ ba, hắn cố hết sức quan sát dòng thời gian, thì cũng chỉ có thể nhìn thấy tương lai tương đối xa xôi.
Theo thực lực càng tăng, hắn chỉ tùy ý liếc mắt, thì liền nhìn thấy được những sự kiện trong hai hay ba vạn năm tới, lại thấy được hình ảnh tương tự tại thời điểm này. “Thời gian vô tình tàn nhẫn, mà mình cũng không thể làm gì được. Hứa Cảnh Minh nhẹ nhàng lắc đầu.
Đã hơn năm vạn năm trôi qua, hắn liên tiếp đột phá, uy danh lan xa, thậm chí cũng có được binh khí cảnh giới thứ ba trong tay, cảm thấy khí thế tăng cao.
Nhưng trong năm vạn năm này, Hứa Cảnh Minh cũng cảm giác được… khoảng cách giữa nửa bước cảnh giới thứ ba và cảnh giới thứ ba thực sự quá lớn.
Mặc dù hắn ta đã có được truyền thừa thuộc hai lưu phái là binh khí Tâm Linh và Hư Uyên này đều có truyền thừa, hơn nữa vẫn luôn không ngừng tiến bộ trong năm vạn năm này, thế nhưng vẫn còn cách xa vời vợi so với cảnh giới thứ ba.
Trong khi đó, đại nạn thọ mệnh của những người thân thiết lại càng ngày càng gần.
1184 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận