Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 555: (Phần 5) Cái rét ở tinh cầu thứ ba (1)

Là cao thủ đệ nhất của văn minh Trái Đất, Hứa Cảnh Minh cũng đang rất nỗ lực.
Hành tinh thứ hai trong vùng đất bí ẩn.
“Hộc hộc hộc…”
Hứa Cảnh Minh thở hổn hển, lồng ngực xuất hiện một vết thương. Nhưng dưới khả năng khống chế cấp độ tế bào, vết thương cũng không chảy máu nữa.
“Trong lúc hoạt động ở vùng đất bí ẩn, tuy cơ thể sẽ không mệt mỏi, cũng sẽ không cảm thấy đói khát, nhưng chấn thương lại không thể hồi phục.”
Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ: “Trừ khi thất bại rồi chết đi, thử lại từ đầu, lúc đó cơ thể mới khôi phục được hoàn toàn.”
“Ta đã đi được mười ngày, còn cách đích đến 800 km nữa.”
Hứa Cảnh Minh đã xử lý sơ qua vết thương, hắn nhẹ nhàng ấn vào bảng điều khiển cá nhân một lần nữa, đổi sang mặc một chiếc áo giáp mềm mới.
“Còn 800 km cuối cùng.”
Hứa Cảnh Minh tràn đầy ý chí chiến đấu.
Sau mười ngày ở hành tinh trùng tộc, Hứa Cảnh Minh cũng hiểu được chìa khóa để đi được trên hành tinh trùng tộc là gì.
Điều quan trọng nhất là thu thập thông tin xung quanh và quyết định ngay lập tức!
Thông tin cần được thu thập ở nơi này là tất cả thông tin!
Thời tiết, hoàn cảnh địa lý, bố cục, các công dân vũ trụ khác ở xa, các phương thức tấn công mà các loài trùng tộc hay dùng, thực lực của bản thân… Phải nhanh chóng thu thập các tin tức xung quanh mình và lập tức đưa ra quyết định! Nếu chần chừ dù chỉ một chút, cũng có thể đẩy bản thân vào nguy hiểm, tạo thời gian cho đám trùng tộc vây lại.
“Thực lực càng yếu, càng không thể để mắc sai lầm, cần phải đưa ra quyết định càng nhanh!”
“May mắn thay, mình đã đạt tới trình độ siêu cấp một từ trước, cho dù quyết định sai mấy lần, nhưng vẫn có thể thoát ra được nhờ thực lực mạnh mẽ. Tuy vậy ta cũng bị thương, sức mạnh suy giảm không ít.” Hứa Cảnh Minh rất cẩn thận, trong mười ngày vừa qua, khả năng kiểm soát tình hình của hắn đã gần như trở thành bản năng.
Thời gian trôi qua từng chút một, Hứa Cảnh Minh không hề thư giãn, sau hơn bảy giờ, hắn không mắc sai lầm lớn nào, cuối cùng cũng đến đích.
“Đến rồi.”
Hứa Cảnh Minh vọt đi trên núi cao, cả thân thể hoá thành tàn ảnh và lướt đi với tốc độ cực nhanh. Ngọc núi cao này không có gì để ẩn nấp, chỉ cần leo lên ngọn núi, tự nhiên sẽ thu hút một số trùng tộc đến bao vây, chặn đường.
“Căn cứ vào khoảng cách và tốc độ, mình có thể xác định được bọn trùng tộc không thể bao vây được.” Sau khi Hứa Cảnh Minh dùng ngân thương đâm chết một con trùng, đột nhiên linh cảm một số lượng lớn trùng tộc sẽ chạy tới đây, liền nhanh chóng lên thẳng đỉnh núi.
Vù!
Hứa Cảnh Minh không do dự một chút nào, khi hắn lên đến đỉnh núi, liền trực tiếp lao vào trong hố sâu nhỏ hẹp, rời khỏi hành tinh thứ hai, khiến cho đám trùng tộc vừa lao lên đỉnh núi chỉ biết gầm lên giận dữ.


Sau khi ra khỏi hố sâu nhỏ hẹp, Hứa Cảnh Minh nhận thấy vết thương của mình đã hoàn toàn biến mất.
“Ôi, lạnh quá.”
Vừa đến hành tinh thứ ba, Hứa Cảnh Minh đã cảm thấy lạnh buốt.
Hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể, như thể thẩm thấu vào từng cơ bắp, chui vào từng kẽ hở trong xương cốt.
“Lạnh quá.” Hứa Cảnh Minh quan sát cảnh vật xung quanh, đây là một hành tinh trắng xóa, lạnh như băng, mặt đất chỉ toàn đá và băng lạnh, không nhìn thấy được bất cứ loài thực vật hay động vật nào.
Đây là một hành tinh lạnh giá đơn độc.
Vù!
Bên cạnh Hứa Cảnh Minh đột nhiên xuất hiện một người đàn ông bao bọc cồng kềnh như một chú gấu, mái tóc rậm dày của anh ta bướng bỉnh đâm ra ngoài chiếc khăn trùm đầu, cả người chỉ lộ ra mỗi mình cặp mắt to tròn đen láy.
“Lạnh quá, thực sự quá lạnh.”
Người đàn ông này trở lại chỗ xuất phát, không khỏi thở phào: “Địa điểm xuất phát đúng là nơi ấm áp nhất.”
“Ấm áp?” Hứa Cảnh Minh nhìn anh ta.
Giá rét buốt xương như thế này mà gọi là ấm áp sao?
“Người anh em.”
Người đàn ông bao bọc kín mít nhìn Hứa Cảnh Minh, cười nói: “Anh mới vừa tới tinh cầu thứ ba à?”
“Liên minh sao Ngô Câu, Ngô Minh.” Hứa Cảnh Minh nói ra cái tên giả của mình ra.
“Liên minh sao Xương Vũ, Lan Nặc.”
Người đàn ông cười hề hề nói: “Tôi bị kẹt ở tinh cầu thứ ba này hơn hai tháng, đã chết rét mười chín lần rồi.”
“Chết rét?”
Hứa Cảnh Minh thầm căng thẳng: “Lạnh vậy sao?”
“Các nhà thám hiểm như chúng ta đều bị giới hạn ở cấp độ thân thể trong thế giới Huyết Vũ.”
Người đàn ông lắc đầu nói: “Vì lẽ đó, mọi người đều phải trải qua giá rét như nhau. Thú thật, mùi vị bị chết rét chẳng dễ chịu gì.”
Hứa Cảnh Minh lập tức nhấp vào bảng điều khiển cá nhân để xem nội dung thử thách của tinh cầu thứ ba.
Vù.
Bản đồ giả lập của tinh cầu thứ ba hiện ra, trong có một cung đường được đánh dấu từ trước.
“Xin hãy tới nơi lạnh nhất của tinh cầu thứ ba, nếu tới đó thành công thì có thể tiến vào tinh cầu thứ tư.”
Nội dung thử thách chỉ có vài dòng chữ, nhưng sau khi nhìn thấy vị trí và cái tê của điểm đánh dấu, Hứa Cảnh Minh thầm cảm thấy không ổn.
“Trên tinh cầu này, ngoại trừ các nhà thám hiểm như chúng ta thì không còn sự sống nào khác.”
Người đàn ông lắc đầu: “Chỉ một chữ thôi: Lạnh! Lạnh tới độ chết cóng! Người anh em, chúc anh may mắn, tôi tiếp tục nếm thử lần thứ hai mươi đây!”
Nói rồi, người đàn ông cắm đầu bước về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận