Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 629: (Phần 5) “Quyển Vạn Tinh Luyện Ma” (1)

Hứa Cảnh Minh ngồi trong tiểu viện, chợt nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm ầm.
“Thiếu gia!”
Một tiếng kêu truyền đến từ bên ngoài.
Lúc này, Hứa Cảnh Minh mới đứng dậy, kéo chốt gỗ, mở cửa ra. Người đứng ngoài cửa là một nam nhân xơ xác lưng còng, đầu bù tóc rối. Đôi mắt của người này xem xét chung quanh xuyên qua mớ tóc rối, khiến cho cảnh vật nơi đây trở nên lạnh lẽo hơn mấy phần.
Nhưng khi ông ta nhìn về phía Hứa Cảnh Minh, ánh mắt lại trở nên ấm áp hơn nhiều.
“Thiếu gia.” Lão nô bộc lưng còng hô lên.
“Thất thúc!” Hứa Cảnh Minh nói.
Trên đời này, người thân thiết với Trần Kỳ nhất chính là lão bộc “Thất thúc” này. Ông ta có tên đầy đủ là Ngô Thất, vốn là quản gia mà mẹ đẻ của Trần Kỳ dẫn tới từ Ngô gia! Thất thúc rất trung thành, vẫn luôn theo hầu vị thiếu gia này suốt nhiều năm.
Nếu không có Ngô Thất, Trần Kỳ có lẽ sẽ nếm trải rất nhiều cay đắng ở Trần gia.
“Thiếu gia, ta có chuyện này phải nói cho ngươi!” Ngô Thất cẩn thận nói.
“Chuyện gì?” Hứa Cảnh Minh nói.
“Ta thường xuyên đi tảo mộ tiểu thư, nhổ bỏ cỏ dại, bảo dưỡng nghĩa trang.”
Hai mắt Ngô Thất lạnh lùng: “Nhưng ta phát hiện, đám người Trần gia đã phái người đi đào quan tài của tiểu thư từ hôm qua, bọn họ hình như chuẩn bị di chuyển phần mộ sang nơi khác.”
“Di dời phần mộ?”
Hứa Cảnh Minh có chút giật mình, hắn lập tức cảm giác một luồng chấp niệm rất mạnh trong đầu, thậm chí còn có chút điên cuồng.
“Ngô gia gây ra họa lớn, Trần gia sợ bị liên lụy, cho nên đang cố hết sức để phủi sạch mọi quan hệ!” Ngô Thất gật đầu: “Nhưng ta cũng không ngờ Trần gia lại ác độc như thế! Tiểu thư mất mười mấy năm rồi, vậy mà bọn họ còn muốn di dời phần mộ của nàng!”
“Thiếu gia đừng lo, suốt hai ngày này, ta đã mời một vị cao nhân để chọn ra một mảnh đất tốt, giúp tiểu thư an nghỉ dưới mồ.” Ngô Thất nói.
“Vất vả cho thúc rồi.”
Hứa Cảnh Minh cảm giác nỗi chấp niệm dâng trào trong tâm trí: “Đây là chấp niệm còn sót lại của thân thể này trước khi mình giáng sinh tại thế giới Phục Ma sao?”
Trước đi đến đây, Hứa Cảnh Minh đã tìm hiểu và biết rằng thế giới này được tạo ra để rèn giũa và nâng cao ý thức tâm linh cho các Sinh mệnh Tinh Không, cho nên bọn họ sẽ luôn có một chút chấp niệm còn sót lại từ thân thể nguyên thủy.
“Chấp niệm của Trần Kỳ là…”
Hứa Cảnh Minh cảm giác rõ ràng: “Trở nên nổi bật, thanh danh lan xa! Khiến cho cha ruột và Trần gia hối hận không kịp! Ngay cả khi bọn họ cầu xin hắn quay về, hắn nhất định mãi mãi không về!”
Mỗi người chơi không thể hành xử ngược lại với “chấp niệm”, nếu càng làm trái thì phản phệ càng nặng, đến mức tinh thần phân liệt, nổi điên phát khùng là chuyện hết sức bình thường.
May mắn thay …. chấp niệm này không khó.
Bản thân Hứa Cảnh Minh cũng không có khả năng nịnh nọt lấy lòng Trần gia, nhưng bây giờ đã biết được mọi chuyện, hắn lại càng không thích gia tộc này. Vậy nên, vì để hoàn thành chấp niệm, hắn sẽ cố gắng hành xử một cách hết sức tuyệt hảo.
Sau khi hắn hạ quyết tâm, chấp niệm trong đầu lập tức ổn định hơn nhiều.
“Thất thúc.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Hôm nay, Trần Thế An cho ta một trăm lượng bạc, sau đó ép ta rời khỏi Trần gia, muốn ta ra ngoài tự sinh tự diệt.”
“Chỉ có một trăm?”
Ngô Thất không nhịn được mà hô lên.
Hứa Cảnh Minh lập tức gật đầu.
Ngô Thất nghiến răng ken két: “Của hồi môn và ngân lượng mà tiểu thư đem tới Trần gia, rốt cuộc đều trở thành tài sản của Trần gia! Trước khi chết, tiểu thư đã để lại 8000 lượng bạc cho ngươi. Lúc đó, Trần Thế An còn hứa hẹn son sắt trước mặt tiểu thư, chờ khi ngươi vừa tròn mười tám tuổi, hắ ta sẽ đưa tất cả số bạc đó cho ngươi. Rốt cuộc, hắn ta trì hoãn chuyện này tới bây giờ, cuối cùng chỉ giao ra một trăm lượng bạc, sau đò còn bắt ngươi ra ngoài tự sinh tự diệt?”
Ngô Thất vô cùng tức giận, cảm thấy tiếc nuối cho tiểu như của mình!
“Ta cũng không muốn lấy một trăm lượng bạc này.” Hứa Cảnh Minh nói: “Chúng ta thu dọn đồ đạc một chút, lập tức rời khỏi Trần gia.”
Ngô Thất nghe xong, hai mắt sáng lên: “Được, thiếu gia, bất kể là nơi nào, lão nô cũng sẽ đi theo ngươi! Hơn nữa, tiểu thư cũng nhận ra bản tính của Trần Thế An, cho nên đã giấu 5 ngàn lượng bạc ở chỗ ta! Ta vẫn luôn cất giữ cẩn thận cho cậu!”
Hứa Cảnh Minh hơi sửng sốt, mẹ ruột Trần Kỳ đã chết, nhưng vẫn để lại một chút của cải này?
“Trước khi thành thân, tiểu thư chỉ mới gặp Trần Thế An hai lần, cảm thấy tướng mạo người này cũng được, thanh danh cũng khá tốt. Không ngờ, đó chỉ là màn ngụy trang của hắn ta!” Ngô Thất lắc đầu: “Thôi, chúng ta mau mau rời khỏi Trần gia, bất kể là huyện Bạch hay là ngoài thành, có số bạc này, có lão nô đây, thiếu gia nhất định sẽ sống tốt!”
“Được.” Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Chúng ta dọn đồ trước.”
“Ngươi cũng nên đem theo vài di vật của tiểu thư.” Ngô Thất nói.
Ngay sau khi thu thập một số quần áo đơn giản và những thứ khác, hai người cùng nhau rời đi.
Hứa Cảnh Minh và Ngô Thất nhanh chóng đi qua cổng tiểu viện và bước tới hành lang.
Trên đường đi, một vài hộ vệ và nha hoàn nhìn thấy hai người bọn họ đeo túi sau lưng, ai nấy đều có chút nghi hoặc.
Khi tới tiền viện.
“Trần Kỳ!”
Một tiếng quát phẫn nộ vang lên.
Hứa Cảnh Minh quay đầu nhìn một nam tử trẻ tuổi có bộ dáng ngang ngược kiêu căng, hắn ta dẫn theo một đám thủ hạ, chỉ tay vào Hứa Cảnh Minh rồi quát lên: “Ngươi và lão bộc của ngươi đeo túi trên lưng, chẳng lẽ dự định rời khỏi Trần gia sao?”
Hứa Cảnh Minh không nói nhiều, tiếp tục đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận