Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 405: (Phần 4) Thất Sát Lầu (1)

Hứa Cảnh Minh đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời một lúc rồi lại quay về giường, khoanh gối ngồi xuống và bắt đầu rèn luyện tâm trí bằng phương pháp quan tưởng.
...
...
Ban ngày qua đi, màn đêm buông xuống.
Trong thư phòng, giữa những ngọn nến lung linh, Thường Y công tử đang đọc sách một mình.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, tiếp theo đó là tiếng gõ cửa ‘cốc cốc cốc’ vang lên.
“Công tử.” Thanh Vũ ở bên ngoài, nói.
“Vào đi.” Thường Y đặt cuốn sách xuống.
Lúc này, Thanh Vũ mới đẩy cửa bước vào, sau khi đi vào liền lập tức đóng cửa lại.
Sắc mặt của Thanh Vũ có chút khó coi, nàng nói: “Công tử, ta vừa mới gặp người của trung gian môi giới, hắn đã đến phủ của Vương lão gia kia và đưa ra khế ước chuyển nhượng như trước đó, nhưng vị Vương lão gia kia quá tham lam rồi….”
“Tham lam?” Thường Y nhìn cô ấy.
“Vương lão gia nói, ông ta đã biết việc bang Hoa Nguyệt phái mấy trăm người truy sát chúng ta trên phố, cho nên e sợ sẽ đắc tội với đám người giang hồ, không còn muốn mua sản nghiệp của chúng ta nữa.”
Thanh Vũ có chút tức giận, nói: “Nếu chúng ta thực sự muốn bán, ông ta cũng chỉ sẵn lòng bỏ ra 1000 lượng bạc. Lão già tham lam này, buổi trưa đã đồng ý 2000 lượng bạc rồi, thậm chí còn nói nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng đến buổi tối lại đổi ý, hạ giá còn 1000 lượng bạc.”
Thường Y bật cười, hắn đứng lên rồi nhìn Thanh Vũ: “Ngươi không cần thiết phải nóng giận, đám người thương nhân buôn bán đều như vậy, một khi nắm bắt được cơ hội, sao có thể không mặc cả được?”
“Nhưng chúng ta không thể bán ra với cái giá thấp như vậy.”
Thanh Vũ nói: “Hơn nữa, bởi vì buổi gặp mặt với Vương lão gia vào trưa nay, chúng ta mới bị đám người đường Phượng Hồ bang Hoa Nguyệt truy sát.”
“Không liên quan gì đến Vương lão gia.”
Thường Y đặt cuốn sách xuống và nói: “Đường Phượng Hồ bang Hoa Nguyệt đã để mắt tới chúng ta. Chỉ cần chúng ta xuất đầu lộ diện, cho dù là đi gặp ai chăng nữa thì cũng có thể bị truy giết. Lần giao đấu này… cũng nằm trong dự liệu của ta. Hơn nữa, ta cũng muốn thể hiện với các thế lực kia, Thường Y ta không dễ động vào.”
“Ta đã bái Vu thống lĩnh vệ Huyết Vũ làm nghĩa phụ, cũng vì muốn người khác cũng phải kiêng dè vài phần. Kẻ nào dám đối phó với ta, với lòng tham của Vu thống lĩnh, ông ta chắc chắn sẽ nhân cơ hội để bắt chẹt sách nhiễu.”
Thường Y nói: “Thân phận là nghĩa tử của Vu thống lĩnh vệ Huyết Vũ đã giúp ta loại bỏ rất nhiều rắc rối.”
“Nhưng chỉ dựa vào thân phận cũng không đủ, ta vẫn phải chứng minh thực lực mạnh mẽ của mình, cho nên mới dẫn đến trận chiến đẫm máu trên phố ngày hôm nay.”
Thường Y nói: “Bằng cách này, người dám động vào ta ở thành Lan Nguyệt sẽ càng ít hơn nữa. Ta cũng có thể có đủ thời gian, từ từ bán đi gia sản.”
Thanh Vũ gật đầu: “Nếu đổi lại với tính khí của ta, ta đã sớm ra tay giết chết vị Vương lão gia kia rồi.”
“Thanh Vũ muội.”
Thường Y an ủi: “Ta đã ở trong Thế giới Huyết Vũ nhiều năm rồi, cho nên biết rất rõ một số quy tắc của Thế giới này. Muội đấy, vẫn nên bớt tính nóng nảy lại, dù sao thì ca ca ta cũng đã đánh cược bằng tất cả tài sản trong hiện thực của mình.”
“Được, huynh là người bỏ tiền, nghe huynh hết.” Thanh Vũ cũng cười.
Thanh Vũ và Thường Y đến từ cùng một nền văn minh vũ trụ, mặc dù không chung sống trong cùng một tinh cầu sinh mệnh, nhưng bọn họ đã có mối giao hảo sâu sắc ở mạng Thế giới ảo, cho nên Thường Y mới mời Thanh Vũ đến giúp đỡ.
“Ba nhà môi giới trung gian đều đang giúp chúng ta tìm người mua khác.”
Thường Y công tử cười, nói: “Mức giá mà ta đưa ra cũng khá rẻ rồi, thành Lan Nguyệt cũng có không ít những gia tộc có gia thế và thế lực có bối cảnh. Trong vòng ba tháng tới, chúng ta nhất định sẽ bán được. Tuy nhiên, chúng ta không được vội vã, nếu vội vã sẽ phát sinh vấn đề.”
“Chẳng lẽ chúng ta cứ chờ vậy sao?” Thanh Vũ hỏi.
“Không thể chờ được.”
Thường Y lắc đầu: “Với phong cách hành xử của một bang phái giang hồ, bọn hắn đã thất bại một lần, lần sau sẽ càng ra tay tàn nhẫn hơn nữa, cho nên chúng ta cũng không thể chống đỡ mãi được. Vậy nên, muội hãy cầm tấm lệnh bài này đến nhà trọ Lai Phúc trên phố Bắc Phong.”
Thanh Vũ nhìn tấm lệnh bài trước mặt, mặt trên của tấm lệnh bài có ba hoa văn huyết sắc kỳ lạ.
“Nhà trọ Lai Phúc trên phố Bắc Phong?”
Thanh Vũ thắc mắc.
“Muội che giấu thân phận, đến nhà trọ Lai Phúc, gặp chưởng quỹ, lấy tấm lệnh bài ra cho ông ta xem, ông ta sẽ tự biết dẫn muội vào phía trong nhà trọ.”
Thường Y công tử nói: “Nhà trọ này thực ra là một chi nhánh của một tổ chức sát thủ ‘Thất Sát Lầu’ tại thành Lan Nguyệt. Ta nhớ nửa tháng trước, bọn họ có một nhiệm vụ ám sát ‘Đổng Hiệu’, phó Đường chủ đường Phượng Hồ bang Hoa Nguyệt. Muội dùng lệnh bài của ta đi nhận nhiệm vụ này, Thất Sát Lầu chỉ nhận lệnh bài, không nhận người.”
“Phó Đường chủ Đổng Hiệu, đường Phượng Hồ?”
Thanh Vũ khẽ gật đầu: “Nếu nhiệm vụ không còn nữa thì sao?”
“Thì đổi nhiệm vụ khác, các cao thủ loại hai khác của đường Phượng Hồ cũng được, chỉ cần không là Đường Chủ là được.”
Thường Y công tử nói: “Cái chết của Đường chủ sẽ gây ra phiền phức sẽ rất lớn.”
“Được.” Thanh Vũ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận