Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1219: (Phần 10) Xác định cấp độ (1)

“Trong lịch sử hàng triệu năm của Nhân tộc, đã có ba người từng tham gia Đấu Trường Vạn Tộc! Dựa theo đánh giá số liệu hiện nay, thực lực của ba người này hẳn là ở cấp 25 đến 26″
“Thông thường, chỉ những người có thực lực từ cấp 25 trở lên mới có cơ hội vào được vòng đấu chính thức của Đấu Trường Vạn Tộc, thực lực cấp độ 30 mới có hy vọng lọt vào trong top 10! Tính đến hiện nay, những người có thể giành được vị trí đầu tiên đều là các võ sĩ ở cấp độ trên 30″
Đây là tiêu chuẩn đánh giá Nhân tộc, các tộc đàn khác đều có hệ thống đánh giá sức mạnh khác nhau. “Ví dụ, theo tiêu chuẩn đánh giá của Nhân tộc, trong Đấu Trường Vạn Tộc lần trước, người đứng vị trí đầu tiên là Kaber Meha của Cự thần tộc hiện đang ở cấp 35, người đứng vị trí thứ hai là Didi Feige hiện đang ở cấp độ 33. Nói cách khác, thực lực mạnh nhất ở Đấu Trường Vạn Tộc có lẽ là cấp 35″ Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu. Nhân tộc đạt đến cấp 20 thì đã được xem là truyền thuyết rồi, bọn họ có thể di chuyển với tốc độ âm thanh, có thể làm sụp đổ một tòa nhà chọc trời chỉ bằng một cú đấm duy nhất.
Nhưng trước mặt cường giả số một trên Đấu Trường Vạn Tộc, bọn họ lại trở nên tầm thường đến mức không đáng nhắc tới.
“Mình có thể suy đoán…” Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ: “Ngưỡng cửa bước vào Đấu Trường Vạn Tộc trong tương lai chắc chắn sẽ vượt quá cấp 3″
5”Còn 322 năm nữa mới đến Đấu Trường Vạn Tộc tiếp theo! Mình chỉ cần sống đủ lâu, thì chắc chắn có thể tham gia rất nhiều cuộc tranh tài, vậy nên cũng không bắt buộc phải giành được vị trí đứng đầu ngay từ cuộc tranh tài đầu tiên” Hứa Cảnh Minh kiên định.
Vào thời điểm một số lượng lớn sinh mệnh Cao Duy cùng nhau rơi vào bức tranh thế giới khổng lồ, Hứa Cảnh Minh lúc đó có thể cảm nhận rõ ràng vô số khí tức cường đại hơn cả bản thân ở xung quanh.
“Rất nhiều người có khí tức cường đại hơn mình, nhưng mình cũng chỉ mới tu luyện hơn vạn năm mà đã đạt tới cảnh giới này kia mà! Xét về thiên phú, mình cũng chưa từng e sợ bất kỳ ai. Hứa Cảnh Minh cũng rất tự tin.
Phù!
Hứa Cảnh Minh nghe thấy tiếng động, nhìn qua cửa sổ, thì nhìn thấy một chiếc máy bay hình bầu dục đang từ từ hạ xuống sân nhà, người điều khiển máy bay đó là một sinh mệnh có cái đầu to đầy lông.
“Phi công kiêm cận vệ của người cha Cảnh Ngọc Long có tên là “Hoắc Long” đến từ Hao tộc. Theo tiêu chuẩn đánh giá của Nhân tộc, người này là một võ sĩ cấp 10″ Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ.
Bởi vì trị an kém cỏi, mà người cha Cảnh Ngọc Long dù gì cũng là ông chủ của một công ty thiết kế nhỏ, cho nên ông ấy vẫn cần một vệ sĩ lợi hại để bảo vệ chính mình.
“A Long cùng ngồi xuống ăn cơm nhé” Thiếu phụ Viên Ngọc hô to. “Không được rồi, tôi phải đi trước đây, ông chủ có việc tìm gặp ta. Thiếu gia Cảnh Minh, người ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới có thể trở nên lực lưỡng!” Hao tộc tên “Hoắc Long” với thân hình cao ráo tầm 3 mét bước ra khỏi máy bay, cười nói xong lại rời đi.
Một số sinh mệnh dị tộc tự nguyện xin gia nhập quốc gia Nhân tộc, chỉ cần có đủ thực lực võ đạo, thì thường đều sẽ được thông qua.
Mà hầu hết các chủ doanh nghiệp đều thuê những dị tộc lợi hại để làm vệ sĩ cho mình, vậy nên Hoắc Long coi như cũng có một cuộc sống khá sung túc ở đây, hắn ta sống trong một khu cư xá với ba người vợ và mười hai đứa con, kiếm đủ tiền lương để nuôi tốt bấy nhiêu đứa trẻ này.
Hứa Cảnh Minh hiện đang trong hình hình của một thiếu niên gầy gò, sợ tiếp xúc xã hội, thường xuyên bị bắt nạt ở trường học, vậy nên hắn hành xử giống như trước đây, chỉ nhìn xem chú Hoắc Long rời đi mà không nói lời nào.
“Thằng bé này, chú Hoắc Long nói chuyện với con, mà con cũng không biết chào hỏi lại sao? Cảnh Ngọc Long mũm mĩm hói đầu cầm túi xách trong tay, cười khẽ với Cảnh Minh rồi đi vào phòng khách.
Hứa Cảnh Minh nhìn liếc nhìn ông ấy một cái, sau đó cúi đầu đọc tiếp tục sách.
“Tuyển tập cố sự của các cao thủ võ thuật?”
Cảnh Ngọc Long nhìn bìa sách, khẽ gật đầu và nói: “Con cần nỗ lực nhiều hơn nữa trong việc rèn luyện võ đạo, cha không yêu cầu con đạt đến cấp độ nhất định nào đó, nhưng ít ra cũng phải giữ gìn thân thể cho tốt! Con lần này chỉ bị bệnh cảm, vậy mà cũng nằm trên giường bệnh hơn một tháng? Con nói xem, thể chất như thế này thì.”
Cảnh Ngọc Long lẩm bẩm.
Hai vợ chồng chỉ có một đứa con trai này, vậy nên cảm thấy vô cùng đau xót vì sức khỏe của con mình.
“Cha” Hứa Cảnh Minh tiếp tục đọc sách: “Con không muốn tiếp tục đi học nữa, con muốn nghỉ học. “Nghỉ học?” Cảnh Ngọc Long cùng người vợ Viên Ngọc đang ở phòng bếp đều khẽ giật mình, chỉ biết nhìn nhau. Cảnh Ngọc Long cười tủm tỉm, nhìn về phía con trai mình: “Sao đột nhiên lại muốn nghỉ học thế con?”
“Con trước giờ luôn yếu đuối, thua kém hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa ở trường, cho nên thường xuyên bị bọn nó bắt nạt. Hứa Cảnh Minh cúi đầu đọc sách: “Khi ở trường, con không tài nào tập trung rèn luyện võ thuật! Cho nên con muốn ở nhà, chuyên tâm cho việc luyện võ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận