Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1331: (Phần 11) Hứa Cảnh Minh và Vũ Hỏa Quân (1)

Trong khoảng thời gian mười hơi thở ngắn ngủi, chỉ còn bảy sinh mệnh Cao Duy sống sót dưới sự thiêu đốt của Ngọn Lửa Hắc Uyên! Trong đó có năm vị là cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba, hai vị còn lại cũng sở hữu thực lực sánh ngang với nửa bước cảnh giới thứ ba cùng với các loại thủ đoạn vô cùng cao minh.
Trong bảy vị sống sót có cả Hứa Cảnh Minh.
“Quân chủ Xương Minh. Một sinh mệnh mặc lẫn giáp đỏ rực, dữ tợn nói: “Anh em của ta, đệ tử của ta, tất cả bọn họ đều đã chết! Ngươi thiêu đốt một phân thân của bọn họ thì thôi đi, vậy mà lại giết sạch toàn bộ phân thân của bọn họ ở các cương vực xa xôi nữa sao?”
Quân chủ Xương Minh nghe được lời chất vấn ở nơi xa xôi, liền khẽ cau mày rồi thản nhiên búng ngón tay.
Vút!
Một con thuyền màu đen bay ra từ ngón tay hắn ta.
Con thuyền màu đen này lúc mới bay ra thì có vẻ rất nhỏ, nhưng trong nháy mắt đã trở nên vô cùng to lớn, liền nghiền nát toàn bộ khu vực mà sinh mệnh mặc lân giáp đỏ rực kia đang đứng. Tuy rằng sinh mệnh mặc lẫn giáp đỏ rực đã cầm trượng dài để chống trả, những vẫn bị nghiền áp như cũ.
“Rác rưởi mà cũng dám chất vấn ta. Quân chủ Xương Minh cười nhạo một tiếng, liền vung tay lên, thu hồi một lượng lớn bảo vật còn sót lại của hơn vạn sinh mệnh Cao Duy vừa bỏ mạng.
Sáu vị sinh mệnh Cao Duy còn sống đều không dám mở miệng, mỗi một vị đều vô cùng cảnh giác.
Quân chủ Xương Minh liếc mắt nhìn sáu kẻ sống sót, mỉm cười rồi cất bước bay đi.
Sau khi hắn ta hoàn toàn biến mất, sáu vị sinh mệnh Cao Duy mới thả lỏng.
“Ngự Phong huynh vậy mà lại ngu xuẩn đến mức đi chất vấn quân chủ Xương Minh, thậm chí còn đánh mất một phân thân trong quân chủ Xương Minh. Hắn làm như vậy, không phải là đang để phân thân chịu chết uổng phí sao?”
“Chỉ tổn thất một phân thân thôi mà! Tuy rằng quân chủ Xương Minh vô cùng lợi hại, có thể nhẹ nhàng chém giết Ngự Phong huynh. Nhưng hắn lại không có khả năng mượn nhờ nhân quả… để tiêu diệt tất cả phân thân ở các cương vực xa xôi của Ngự Phong huynh “Xương Minh, hắn ta đáng chết!”
“Đệ tử của ta, đồng tộc của ta lại bị giết chết trước mắt ta, hắn thật đáng chết. Trong số sáu vị sinh mệnh Cao Duy ở đây, những kẻ hành động đơn độc thì còn có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng những người dẫn theo đồng bạn lại hừng hực lửa giận mãnh liệt, dâng trào hận ý nồng đậm. “Đôi bên không oán không thù với nhau, thế nhưng quân chủ Xương Minh lại tùy tâm sở dục mà tàn sát hàng vạn sinh mệnh Cao Duy, để lại vài người chúng ta. Nhưng hắn ta ỷ vào bản thân là quân chủ Thâm Uyên, cũng không thèm để ý, thậm chí còn lười nhổ cỏ tận gốc. Cũng là vì chân thân của hắn ở trong Thâm Uyên… Trừ phi hắn rơi vào tầm ngắm của sự tồn tại cảnh giới thứ ba, nếu không thì vĩnh viễn bất tử”
“Quân chủ Xương Minh, ta nhất định sẽ dành ra đời này để báo thù!” Một vị cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba tràn ngập hận ý trong đôi mắt.
“Lại có thêm mấy kẻ thù”
Quân chủ Xương Minh đang bay về hang ổ, thì cảm ứng vài mối nhân quả mãnh liệt: “Hận ý còn rất lớn.
“Đến đây đi, đến đây đi nào, từng kẻ cứ đến Thâm Uyên, đi đến địa bàn của ta đi, cứ việc tới giết ta đi. Ha haha…” Quân chủ Xương Minh lại còn rất mong chờ, hắn ta tùy tâm sở dục mà giết chóc, chưa từng có suy nghĩ phải nhổ cỏ tận gốc.
“Nếu như không có kẻ thù, thì chẳng phải cuộc sống sẽ thiếu hụt rất nhiều lạc thú sao?”
“Cùng nhiều kẻ thù, cuộc sống này mới càng nhiều sắc thái. Đáng tiếc, đám kẻ thù đó đều là phế vật. Dù sao thì mình cũng đã trở thành quân chủ Thâm Uyên, vậy nên không dễ dàng bị uy hiếp như vậy?
“Ngày tháng như vậy quá tịch mịch, quá nhàm chán” Quân chủ Xương Minh lắc đầu.
Hắn ta đã không nhìn thấy hy vọng đột phá thành cảnh giới thứ ba.
Nhưng dưới cảnh giới thứ ba… Thân là quân chủ Thâm Uyên, hắn ta hiển nhiên có thể tung hoành ngang dọc! Ngay cả những sự tồn tại nửa bước cảnh giới thứ ba vô địch cũng không chạm vào chân thân của hắn ta trong Thâm Uyên.
Hắn ta chỉ cảm thấy cuộc sống càng ngày càng nhạt nhẽo.
“Mình không cần chờ đợi ở toà thành Vũ Hỏa này nữa, đi thôi”
Sau khi bị Vũ Xà đuổi đi, quân chủ Xương Minh cũng không muốn ở lại nữa.
Hứa Cảnh Minh bay đến núi Vũ Hỏa, sau đó mới thả bốn người viện trưởng, tháp chủ, đảo chủ, Xích Mông ra ngoài.
“Chúng ta đã đến núi Vũ Hỏa rồi” Viện trưởng và những người khác đều nở nụ cười rạng rỡ, bọn họ khát vọng truyền thừa cảnh giới thứ ba nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có được cơ hội học tập rồi.
Xích Mông lại chú ý thấy trạng thái của Hứa Cảnh Minh không đúng lắm, liền hỏi: “Cảnh Minh, ngươi có vẻ không vui?”
“Ngay lúc trước khi lên núi, ta gặp phải quân chủ Thâm Uyên có tên là “Xương Minh” vừa xuống núi. Hắn ta vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo, liền tiêu diệt toàn bộ sinh mệnh Cao Duy trong tầm nhìn của chính mình” Hứa Cảnh Minh nói: “Trong số hơn một vạn sinh mệnh Cao Duy, chỉ còn sáu vị sống sót được! Tất cả những người khác còn lại đều bị giết ngay tại chỗ”
“Vô duyên vô cớ ra tay?” Viện trưởng, tháp chủ, đảo chủ, Xích Mông đều tỏ ra trịnh trọng.
Tuy rằng bọn họ đã sớm biết bản than rất dễ bị “nằm không trúng đạn” nếu ở quá gần với một số cường giả cường đại.
Nhưng động thái vô duyên vô cớ giết nhiều sinh mệnh Cao Duy như vậy cũng thật đáng sợ.
1315 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận