Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 449: (Phần 4) Danh tiếng Thất Sát Lâu (2)

Phòng Tam Du đội rộng vành bước vào trong một quán trọ trông có vẻ bình thường, nghiễm nhiên được đưa vào một hành lang bí mật dưới lòng đất.
“Ta muốn treo thưởng cho tính mạng một người.” Phòng Tam Du nói.
“Ai?” Một ông già trong Thất Sát lâu cầm bút hỏi.
“Đêm nay, một nữ tử đã giết chết Phòng Xung ở cầu Bách Động, ta muốn treo thưởng cho tính mạng cô ta.”
Phòng Tam Du lấy từ trong ngực ra ba thỏi vàng, tất cả đều được chạm khắc tinh xảo, trông rất sang trọng và đẹp đẽ: “Ba trăm lượng vàng! Lấy mạng cô ta!”
“Được.”
Ông già điềm nhiên gật đầu, một người đứng bên cạnh nhận lấy ba thỏi vàng, sau đó nhanh chóng cắt ba thỏi vàng ra thành khối vụn, sau đó gật đầu với người bên cạnh: “Vàng thật.”
“Theo quy tắc của Thất Sát lâu, một khi đã treo thưởng, nhiệm vụ vẫn ở đó cho đến khi hoàn thành đúng không?”
Phòng Tam Du hỏi.
“Yên tâm.”
Ông già gật đầu tự hào: “Nếu nhiệm vụ không hoàn thành, tiền thưởng sẽ luôn ở đó! Tất nhiên, nếu tiền thưởng ngươi đưa ra quá thấp, không thu hút được sát thủ mạnh thì sẽ không còn cách nào khác. Một khi tiền thưởng đủ cao, chắc chắn sẽ có sát thủ lợi hại không ngừng đi ám sát đối tượng trong nhiệm vụ. Vị đại nhân này, xin hãy tin vào uy tín của Thất Sát lâu chúng ta.”
Phòng Tam Du gật đầu.
Ba trăm lượng vàng, đó là ba nghìn lượng bạc! Đủ để thu hút rất nhiều sát thủ lợi hại.
Trong cả đế quốc to lớn, Thất Sát Lâu là một trong ba tổ chức giết người hàng đầu, mà những nơi như vậy lại coi trọng chữ tín nhất.
“Hừ.” Phòng Tam Du bỏ lại phần thưởng, xoay người rời đi.
...
...
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, thi thể của Phòng Tam Du đã được đưa đến trụ sở vệ binh Huyết Vũ.
Khi quan chức và bang phái lớn nhất trong thành muốn tìm kiếm một người, kẻ đó hoàn toàn không thể trốn thoát.
“Ngay khi Phòng Tam Du bị bắt, hắn ta đã uống thuốc độc tự sát.” Thường thống lĩnh thận trọng giải thích.
Phí lão gia nhìn xác của Phòng Tam Du và khẽ gật đầu: “Ngươi có chắc đó là Phòng Tam Du không?”
“Chúng ta đã bắt sống rất nhiều người hầu của Phòng gia, bọn họ đều xác nhận đây chính là Phòng Tam Du, rất nhiều vệ binh Huyết Vũ cũng biết mặt Phòng Tam Du, vậy nên sẽ không thể sai được.”
Hứa Cảnh Minh và nam tử mặc áo xám cũng gật đầu đồng ý, mặc dù lúc đội vệ binh Huyết Vũ san bằng phủ Phòng gia, bọn họ đều tranh thủ thời gian đi chọn vài món đồ tốt, nhưng làm việc vẫn vô cùng cẩn trọng, tỉ mỉ! Bọn họ tìm rất nhiều người xác nhận, đây đích thị là thi thể của Phòng Tam Du.
Phí lão gia gật đầu.
Ông tin rằng…
Thường thống lĩnh sẽ không dám lừa gạt chuyện này!
“Phía sau Phòng Tam Du là hồ Sào Sơn.”
Phí lão gia gật đầu: “Không bao lâu nữa, hồ Sào Sơn sẽ biết chuyện xảy ra ở thành Phong Diệp.”
“Bang loạn tặc ở hồ Sào Sơn làm sao dám động vào Phí đại nhân.” Thường thống lĩnh lập tức nói.
“Đám loạn tặc này có thể làm bất cứ việc gì, nên cứ cẩn thận vẫn hơn. Chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Phí lão gia gật đầu: “Trời sắp sáng rồi, nhanh chóng chuẩn bị xuất phát.”
Đoàn người Phí gia ăn sáng đơn giản, nhân lúc trời còn tờ mờ sáng, nhanh chóng rời khỏi thành.
Ra khỏi thành chưa bao xa.
“Đi đường vòng, vòng qua Trường Thành một vòng, nhất định phải tránh xa phạm vi thế lực hồ Sào Sơn.”
Phí lão gia vén rèm xe lên, ra lệnh cho quản gia Chương Bá bên cạnh.
...
...
Thành Phong Diệp, chi nhánh của Thất Sát lâu.
“Ta đã tra rõ ràng. Ngày hôm qua, một vị Phí lão gia đã đến trụ sở vệ binh Huyết Vũ! Nghe nói, ông ta là phụ thân của Phí tổng chỉ huy tại Đông Vực của Đế quốc! Mà thiếu nữ đã giết ‘Phòng Xung’, có lẽ là muội muội duy nhất của Phí tổng chỉ huy, Phí Tâm Lan.”
Mạng lưới tình báo của Thất Sát lâu cũng rất lợi hại, đã tra ra rõ ràng chỉ sau một đêm.
“Muội muội của Phí tổng chỉ huy?”
Người phụ trách chi nhánh Thất Sát Lâu tại thành nhìn tiền thưởng nhiệm vụ: “Toàn bộ phía Đông đế quốc, tất cả thế lực yêu ma quỷ quái mạnh nhất cũng đều phải nhìn sắc mặt của vị tổng chỉ huy này mà làm việc. Nếu chúng ta dám treo thưởng tính mạng muội muội của hắn… chúng ta không thể tiếp tục kinh doanh được trên toàn bộ phía Đông của đế quốc này nữa.”
“Vậy thì nhiệm vụ treo thưởng này?” Nam tử bên cạnh hỏi.
“Bỏ đi, báo cáo vấn đề này lên tổng bộ.”
Ông lão lắc đầu nói: “Mặc dù danh tiếng của Thất Sát Lâu rất quan trọng, nhưng vấn đề sinh tồn còn quan trọng hơn. Chúng ta điên rồi mới vì ba trăm lượng vàng mà treo thưởng tính mạng muội muội Phí đại nhân.”
Nam tử gật đầu.
Thất Sát lâu hiếm khi nhận nhiệm vụ, giờ có rồi lại không phát ra. Như vậy thật mất uy tín.
Tuy nhiên, uy tín cũng có giá của nó! Đối mặt với sự sống còn, danh tiếng là một cái rắm.
Vì vậy, sau khi xác định được mục tiêu của nhiệm vụ là Phí Tâm Lan, Thất Sát lâu cũng lặng lẽ xóa bỏ nhiệm vụ treo thưởng ‘ba trăm lượng vàng’ này
…..
…..
Hồ Sào Sơn là một cái hồ lớn, rộng trăm dặm, đứng ở mép hồ bên này sẽ không thể nhìn thấy mép bên kia bằng mắt thường, giống như đại dương. Mảnh hồ này là nơi làm ăn của các cư dân xung quanh, vô số người ăn xin cũng kiếm sống trên hồ.
Tại đây cũng đã sinh ra một tên đạo tặc – lãnh chúa hồ Sào Sơn ‘Phục Hư’.
Lúc này đã là buổi chiều thứ hai sau khi Phòng Xung bị giết chết, trong phủ đệ nơi Phục Hư đang ở.
“Tam Du à!”
Phục Hư nước mắt lưng tròng, vô cùng đau buồn: “Lần trước ngươi đến chúc thọ ta, huynh đệ ta còn say rượu một trận, ai ngờ đây lại là lời từ biệt cuối cùng của ta và ngươi!”
“Chủ thượng, xin nén đau thương.”
“Đại ca! Ngài phải giữ gìn sức khỏe. Tam Du huynh chắc chắn sẽ không muốn ngài thương tâm như vậy.”
“Mấy triệu người của hồ Sào Sơn đều phụ thuộc vào đại ca, ngài cần bảo trọng thân thể.”
Mọi người xung quanh đều an ủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận