Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 164: Hứa Cảnh Minh và Lôi Vân Phóng (2)

“Nhưng mà như vậy mới càng thú vị hơn.”
Lôi Vân Phóng chuyển động, đánh úp tới lần thứ hai.
Hứa Cảnh Minh cầm thương đứng ở giữa con đường lát đá, lúc đối phương tập kích gần mình mới đột nhiên ra chiêu.
Tốc độ thương pháp của Hứa Cảnh Minh rất nhanh, tuyệt chiêu Vô Ảnh Thước của hắn chính là một minh chứng, nhưng lúc này hắn lại không dám tùy tiện thi triển Vô Ảnh Thước. Bởi vì khi sử dụng Vô Ảnh Thước, hắn phải từ bỏ việc phòng thủ, như vậy rất nguy hiểm. Lỡ như hắn tấn công thất bại, đối phương sẽ có cơ hội phản sát.
Khả năng phản ứng và phòng ngự của Lôi Vân Phóng quá nhanh quá chuẩn xác, Hứa Cảnh Minh phải nắm chắc cục diện trận đấu mới có thể thi triển Vô Ảnh Thước.
Đương nhiên, tốc độ đâm thương bình thường của Hứa Cảnh Minh cũng rất nhanh, đây là chiêu thức cơ bản mà hắn luyện tập từ khi còn nhỏ.
“Ha ha ha.”
Tiếng rít trong không khí vang lên liên tiếp, vô số bóng thương ảnh liên tiếp đâm ra, các chiêu thức nối tiếp nhau không dứt.
Các cao thủ bình thường ra chiêu đều là chỉ dùng bảy phần lực, giữ lại ba phần sức để có thể ra chiêu liên tục. Một chiêu lại một chiêu… Cho dù một chiêu này thất bại, một chiêu khác chắc chắn sẽ theo kịp, khiến cho kẻ địch không cách nào tìm được sơ hở.
“Keng keng keng.”
Lôi Vân Phóng tiếp cận lại gần, hai đao chém ra cực nhanh.
Bóng đao mơ hồ! Không thể lường trước được!
Hứa Cảnh Minh cũng vô cùng dũng mãnh: “Ngân thương với song đao, so về phương diện binh khí thì mình chiếm ưu thế. Lôi Vân Phóng căn bản không dám lại gần, bởi vì một khi đến gần, một thương của mình sẽ đâm xuyên thân thể của hắn ta. Chỉ khi hắn ta phá vỡ thương pháp của mình mới có thể đến gần.”
Thương pháp của Hứa Cảnh Minh đã tiến bộ hơn rất nhiều! Hắn từng bước, từng bước tiến lên! Đầu ngân thương vô cùng linh hoạt, lần lượt đâm ra, tạo ra một vòng tròn ngẫu nhiên, giống như đang vạch sẵn một khu vực phòng bị ở phía trước.
Song đao của Lôi Vân Phóng không ngừng chém ra, dù thỉnh thoảng có một đao mang tính uy hiếp, nhưng lại lập tưc bị chặn bởi một vòng thương của Hứa Cảnh Minh.
“Keng keng keng.”
Hứa Cảnh Minh áp chế đối thủ, khiến hắn phải lùi về phía sau, ngân thương đâm ra liên tục.
Lôi Vân Phóng tránh né, ngân thương đâm vào một dãy tường rào bên cạnh hắn ta, khiến tường rào trực tiếp nổ vỡ.
Hứa Cảnh Minh thuận thế, thi triển thêm một chiêu Băng Tảo, Lôi Vân Phóng lập tức né tránh, ngân thương của Hứa Cảnh Minh quét qua toàn bộ các cửa hàng sát bên đường, khiến chúng lập tức nổ tung, đá gạch bắn tung tóe về hướng Lôi Vân Phóng. Lôi Vân Phóng vừa nhanh chóng rút lui vừa sử dụng đao pháp để ngăn cản đá vụn.
……
……
“Sao lại thế này? Làm sao Lôi Vân Phóng không có chút ưu thế nào vậy?”
“ Hứa Cảnh Minh vô cùng hung mãnh, kiên trì đuổi giết Lôi Vân Phóng. Chiêu thức nào của hắn cũng rất mạnh mẽ, đường phố trong bản đồ chiến đấu sắp bị phá bỏ triệt để.”
“Các tòa nhà trên bản đồ trấn nhỏ cổ đại đều dễ vỡ như vậy sao? Chỉ với một thương mà có thể làm cho vô số cửa hàng nơi đó đều sụp đổ rồi nổ tung?”
“Tôi là một người chơi cấp Ngân Nguyệt, phương pháp tiến hóa đạt đến trình độ sơ cấp, tôi từng tiến hành một cuộc thử nghiệm đặc biệt bằng cách dùng tất cả sức mạnh của mình để bổ hơn trăm thương, nhưng cũng chỉ khoét được một lỗ nhỏ ở trên tường. Các tòa nhà này được xây bằng gạch đá, cho nên vô cùng chắc chắn. Những kiến trúc làm bằng gỗ thì dễ bị phá hủy hơn một chút. Tóm lại, không phải mấy căn nhà này dễ vỡ, mà là Hứa Cảnh Minh rất mạnh!”
“Đúng là rất mạnh, hắn ta như máy ủi vậy. Mỗi nhát thương mà hắn đều đâm ra giống như đạn pháo.”
Vô số khán giả điên cuồng bình luận.
“Tại sao tôi cảm thấy Hứa Cảnh Minh có chút hi vọng chiến thắng nhỉ?”
Lê Miểu Miểu căng thẳng xem, cảm thấy hít thở không thông: “Cảnh Minh vẫn luôn chiếm ưu thế.”
“Lôi Vân Phóng đánh nhau với lão Hứa, không phải quá mù quáng sao?”
Hành Phương nhìn thấy cũng thầm nghĩ.
Lúc này trên khán đài, Liễu Hải cũng đang theo dõi trận đấu: “Lôi Vân Phóng có thể vượt qua tầng thứ ba của tháp Tinh Không chính là dựa vào bộ pháp của hắn! Nếu hắn ta không phát huy ưu thế bộ pháp của mình mà chỉ dựa vào đao pháp. . . chắc chắn hắn ta không thể thắng được đồ đệ của mình.”
. . .
. . .
Bị Hứa Cảnh Minh đuổi theo tấn công, Lôi Vân Phóng không nhịn được nghĩ: “Vũ khí của Hứa Cảnh Minh là ngân thương, chiếm nhiều ưu thế hơn so với song đao. Song đao pháp của ta đang ở cấp ba 47% , nếu chỉ dựa vào đao pháp thì mình sẽ không thể làm gì được hắn. Thôi được rồi, xem như nãy giờ mình đang đánh cho tận hứng, coi như luyện tập đao pháp.”
“Vậy thì chúng ta hãy kết thúc trận chiến.”
Ánh mắt Lôi Vân Phóng trở nên lạnh lẽo, hắn hóa thành một cái bóng màu xanh, lao thẳng tới Hứa Cảnh Minh.
Hứa Cảnh Minh xoay tròn ngân thương rồi mạnh mẽ đâm tới như thường lệ
Nếu là lúc trước, Lôi Vân Phóng sẽ thi triển đao pháp để đón đỡ, nhưng lần này…...
Bóng người Lôi Vân Phóng chợt lóe, hắn chạy xung quanh người Hứa Cảnh Minh, khi thì ** muốn bổ nhào tới gần hắn, khi thì đổi hướng chạy xung quanh.
Trong lúc nhất thời, tinh thần của Hứa Cảnh Minh trở nên căng thẳng, hắn cẩn thận nhìn xung quanh: “Đây là bộ pháp gì?”
Một người vón đang cách xa mình mấy mét lại chạy xung quanh hắn ngay sau đó, ngân thương trong tay hắn căn bản không với tới được đối phương! Đối thủ bao vây hết lần này tới lần khác, bộ pháp biến ảo, không cần ra đao cũng khiến cho Hứa Cảnh Minh vô cùng căng thẳng.
Bởi vì chỉ cần bản thân có một chút sơ hở, đối phương sẽ áp sát người thành công, một đao là có thể giết chết mình.
“Hửm.”
Lôi Vân Phóng cảm giác được gió vờn xung quanh cơ thể, như bản thân đang cưỡi gió mà đi, khi thì nhanh hơn, khi thì chậm lại, khi thì đổi hướng, khi thì muốn tấn công. . . Tất cả mọi thứ được thực hiện một cách tùy hứng, không có chủ đích, hoàn toàn dựa vào bản năng. bộ pháp thay đổi thất thường, cả người giống như một cơn gió vờn xung quanh Hứa Cảnh Minh.
“Đao của Lôi Vân Phóng đi rất nhẹ nhàng.”
Trên khán đài, Liễu Hải nhìn nói: “Đao pháp hoặc là kiếm pháp khi di chuyển rất nhẹ nhàng, phần lớn thực lực đều phụ thuộc vào bộ pháp. Chỉ cần có thể đến gần phạm vi tấn công của đao, chỉ cần một nhát đánh trúng đã có thể lấy mạng kẻ địch.”
“Hứa Cảnh Minh hiện tại chỉ cần có một chút sai lầm, hắn sẽ thua.”
Liễu Hải nói: “Đồ đệ ngoan của ta ơi, một khi Lôi Vân Phóng thi triển bộ pháp, đó mới chính là Lôi Vân Phóng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận