Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1221: (Phần 10) Xuất thủ (1)

Câu lạc bộ Hắc Hỏa nằm ở thành phố Giang Hãn – thủ đô của “Đông Vân quốc”, một trong các bảy quốc gia Nhân tộc.
Hứa Cảnh Minh năm nay đã hai mươi lăm tuổi, có tướng mạo giống hệt như bản thân ở thế giới bên ngoài nhưng với mái tóc màu đỏ sậm.
“Huấn luyện viên, ta đã luyện tập động tác luyện rất nhiều lần, nhưng vẫn cảm thấy không đúng lắm” Một cô gái trẻ tuổi hô lên.
Hứa Cảnh Minh lập tức đi tới để hỗ trợ cô ấy điều chỉnh tư thế, bảo rằng: “Động tác này nên được kéo dài hơn nữa, ngươi cứ tưởng tượng đang có một tấm ván gỗ phía trước mặt, sau đó phát lực bằng lòng bàn tay của mình để đấm xuyên qua tấm gỗ. Học viên Nghệ Vân, đây đều là những kiến thức rất cơ bản, ngươi có thể đăng ký lớp cơ bản để học lại từ đầu”
Nghê Vân dựa vào người Hứa Cảnh Minh, nũng nịu nói: “Ta cảm thấy huấn luyện viên là người giỏi nhất trong cả cái câu lạc bộ này “Nghê Vân, ngươi lại đang rụng trứng đó sao?” một cô gái bên cạnh nói với giọng mỉa mai.
“Điền Vũ Vi, ngươi câm mồm lại cho ta. Nghê Vân lập tức trừng mắt.
Hứa Cảnh Minh nhìn đồng hồ đang treo ở vách tường kia, bảo rằng: “Được rồi, buổi học của chúng ta đến đây là kết thúc.
Hứa Cảnh Minh liền đi tới bên góc, vác lên chiếc túi đựng thương đặt làm riêng của mình rồi quay người rời đi.
Hắn tranh thủ từng phút từng giây ở câu lạc bộ Hắc Hỏa, vậy nên cũng chỉ nhận dạy ba lớp. Ba lớp có hết thảy hơn 150 học viên, mà lượng học viên nữ chiếm chừng hai phần ba trong số đó.
Mà Hứa Cảnh Minh còn trẻ tuổi mà đã là võ sĩ cấp 15, hơn nữa lại là con cháu Cảnh gia và hiện đang độc thân, vậy nên đã thu hút không ít sự quan tâm cả các học viên nữ.
“Ta theo đuổi huấn luyện viên quyết liệt như thế, mà huấn luyện viên lại không hề động lòng chút nào” Nghệ Vân nói khẽ với chính mình, liền nhìn thấy ba cô gái khác đi về phía mình. “Nhị tỷ, ta thực sự bái phục sự kiên cường của ngươi đó” Tam tiểu thư Nghề gia, Nghệ Tân cười nói.
“Em gái, ngươi vẫn nên từ bỏ thôi. Cảnh huấn luyện viên rõ ràng không có ý gì với em hết. Đại tiểu thư Nghề gia “Nghê Phức” nói. “Ta cảm thấy nhị tỷ cứ như thế này thì sẽ doạ sợ Cảnh huấn luyện viên đó, ngươi nên nhẹ nhàng một chút, giống như ta vậy nè.” Cô em út Nghệ Du có khuôn mặt mũm mĩm, trong khá tròn trịa như con nít. “Bắt chước tên nha đầu như ngươi sao? Cho dù có thêm tám trăm năm nữa thì cũng không tán được Cảnh huấn luyện viên! Ngươi cứ thử nhìn xem bao nhiêu người xung quanh đang để ý tới Cảnh huấn luyện viên” Nghệ Vân vuốt vuốt mái tóc của Nghê Du.
Lúc đầu, chị cả “Nghê Phức” là người quen biết Hứa Cảnh Minh sớm nhất, cũng là học viên lúc trước của Hứa Cảnh Minh.
Nghê Phức thường xuyên khen ngợi Hứa Cảnh Minh ở nhà, cung cấp một số thông tin của Hứa Cảnh Minh cho Nghề gia, và ngay sau đó, cả ba cô em gái đều ghi danh vào lớp học của Hứa Cảnh Minh.
Chị cả và chị ba nhanh chóng từ bỏ.
Nhưng chị hai cùng bé út là vẫn kiên trì, chỉ là phương thức theo đuổi của họ không giống nhau.
“Cảnh huấn luyện viên còn trẻ tuổi, mà đã đạt tới cấp 15! Nghệ gia các ngươi xứng sao? Điền gia ta cùng với Cảnhhuấn luyện viên mới được xem là môn đăng hộ đối. Một nữ học viên khác có tên Điền Vũ Vi đi tới và nói. “Cũng không biết tự xem lại dáng dấp chính mình ra sao” Nghệ Vân cười nhạo: “Chiều cao còn không tới một mét năm”
“Thì bởi!” Em út Nghê Du cũng nói.
“Bốn chị em Nghê gia các ngươi, cả đám đều đang nằm mơ” Điền Vũ Vi chế giễu rồi rời đi.
Hứa Cảnh Minh đi ra khỏi Câu lạc bộ Hắc Hỏa với túi đựng thương trên lưng.
“Trong bối cảnh hàng ngàn tộc đàn tồn tại cùng nhau, cũng như môi trường hỗn loạn bên trong Nhân tộc, mình chỉ thể hiện thực lực cấp độ 15 ra bên ngoài, mà đã khiến biết bao cô gái phát cuồng như vậy” Hứa Cảnh Minh cũng rất bất lực.
Khi vừa đến thế giới này, Hứa Cảnh Minh đã lựa chọn bỏ học để tập trung vào võ thuật. Mà thành phố Giang Hãn, với tư cách là thủ đô, cũng có khá nhiều câu lạc bộ võ thuật hàng đầu, hắn lựa chọn câu lạc bộ Hắc Hỏa cũng là bởi vì nó gần nhà!
“Mình thể hiện tốc độ trưởng thành của một thiên tài bình thường, đạt đến cấp một ở năm 16 tuổi rồi tăng đều 2 cấp mỗi năm, sau đó đạt đến cấp chín ở 20 tuổi rồi bắt đầu phát triển chậm lại… cuối cùng được đánh giá là cấp 15 ở tuổi 2″
5Hứa Cảnh Minh cảm thấy đây là một sự tiến triển thực lực khá ổn định, không quá phô trương, có thể dễ dàng thu hoách được tài nguyên.
“Dù sao chỉ cần là thiên tài, thông thường để đạt cấp 15 không phải quá khó khăn, càng về sau mỗi tăng lên một cấp đều sẽ ngày càng khó”
“Đạt đến cấp 18, mới được xem là cao thủ tông sư”
“Đạt đến cấp 20, thì trở thành cao thủ truyền thuyết của Nhân tộc, đủ để chấn nhiếp một phương”
“Người mạnh nhất trong cả bảy quốc gia Nhân tộc này cũng chỉ dừng lại cấp 23 ”
“Đương nhiên, những số liệu này đều đã ngoại trừ sinh mệnh Cao Duy ra.
Hứa Cảnh Minh hiểu rất rõ sinh mệnh Cao Duy đều nắm giữ thực lực vô cùng cao siêu, đại đa số bọn họ đều có thân phân ở thế giới bên ngoài, cho nên có thể sử dụng tốc độ tư duy của phân thân để suy luận phương pháp rèn luyện cơ thể, từ đó cải thiện phương pháp rèn luyện cơ thể ở nhiều phương diện khác nhau.
“Mặc dù mình đã sống ẩn mình trong suốt mười năm, thế nhưng cũng đã đạt tới cấp 28 rồi! Những sự tồn tại nửa bước cảnh giới thứ ba đang sinh sống tại các tộc đàn lớn mạnh ắt hẳn còn cường đại hơn nhiều” Hứa Cảnh Minh nghĩ thầm.
Mặc dù Hứa Cảnh Minh có thể đánh bại những cường giả truyền thuyết của Nhân tộc chỉ với một ngón tay, nhưng hắn cũng không hề tự mãn chút nào, bởi lẽ Kaba Meha – người giành được vị trí thứ nhất trong Đấu trường vạn tộc lúc trước – cũng đã đạt đến cấp 35! Kaba Meha chỉ là thổ dân mà đã đạt được thành tựu như vậy, vậy thì những sinh mệnh Cao Duy sinh hoạt trong các tộc đàn lớn mạnh sẽ còn ghê gớm nhường nào chứ?
“Ẩn núp mười năm rồi”
“Dựa theo kế hoạch ban đầu, kể từ bây giờ, mình có thể tạo ra một chút động tĩnh rồi” Hứa Cảnh Minh suy nghĩ. “Trong vòng năm năm tiếp theo, mình nhất định phải thu thập được toàn bộ phương pháp rèn luyện thân thể của cả bảy quốc gia Nhân tộc.
Khi thực lực càng ngày càng mạnh, thì hiệu suất gia tăng sức mạnh hiển nhiên sẽ càng ngày càng cao!
1525 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận