Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1107: (Phần 9) Năm trăm năm ngắn ngủi (3)

Tại Tâm Giới.
Với khoảng cách di chuyển tối đa là bán kính của không gian hình cầu có trung tâm là lãnh thổ chính mình, Hứa Cảnh Minh đang từ từ thăm dò hết tất cả tầng không gian khác nhau.
“Mình đã thăm dò sơ bộ tất cả tầng không gian, mặc dù vẫn có một vài sơ hở, nhưng mỗi một lãnh địa di tích của cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng đều có phạm vi rất lớn, cho nên mình cũng không hề bỏ sót bất kỳ chỗ nào” Hứa Cảnh Minh suy nghĩ: “Nói cách khác, mình đã thăm dò toàn bộ lãnh địa di tích của những cường giả từ cảnh giới Vĩnh Hằng trở lên. “Tính đến giờ, mình chỉ có thể thăm dò những di tích khá nhỏ bé. Hắn thầm nghĩ trong lòng. “Nhiều năm thăm dò như vậy, mình đã phát hiện tổng cộng tám lãnh địa di tích”
“Trong số đó, có lãnh địa di tích thuộc cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba, chính là cái của Cốc Kim Thạch. Bảy cái còn lại, thì đều là lãnh địa di tích của cảnh giới Vĩnh Hằng”
“Chỉ có điều, tất cả tám lãnh địa di tích này đều đã bị các cường giả khác khai phá, toàn bộ bảo vật hay truyền thừa trong đó đều chẳng còn” Hứa Cảnh Minh bất đắc dĩ.
Đây cũng là chuyện thường tình Hầu hết các lãnh địa di tích đều có lịch sử lâu đời, cho nên xác suất “chưa bị phát hiện” là cực kỳ thấp.
“Trong tám tòa lãnh địa di tích, thì những thu hoạch từ tòa lãnh địa của tiền bối Cổ Kim Thạch mang lại rất nhiều trợ giúp cho mình, còn tổng thu hoạch của bảy tòa còn lại cũng không bằng”
Hứa Cảnh Minh rất chắc chắn về điều này, hắn cảm thấy tiền bối Cổ Kim Thạch giống như một cuốn bách khoa toàn thư. Không chỉ cường giả cảnh giới Sơ Sinh, cảnh giới Vĩnh Hằng, mà những cường giả cảnh giới thứ ba đều có những bài giảng giải khác nhau.
Một lão giả đã sống hết tận 150 kỷ Vực Sâu, thăm dò khám phá được mười hai tòa lãnh địa di tích cảnh giới thứ ba, đã vậy còn nhận được sự chỉ dẫn của hai vị cường giả cảnh giới thứ ba! Vậy nên Cổ Kim Thạch thực sự quá uyên bác, học rộng biết nhiều.
“Đây cũng là điểm đặc biệt của con đường Tâm Giới”
“Những người đi theo con đường Tâm Giới, thì chỉ cần nghĩ cách đạt được một hoặc hai cái truyền thừa chủ chốt, sau đó có thể tiếp tục thăm dò vô số lãnh địa di tích, từ đó mở rộng tầm hiểu biết và kinh nghiệm của bản thân”
Hứa Cảnh Minh ngẫm nghĩ.
Mỗi một hệ thống tu luyện lớn đều có ưu điểm riêng.
Hứa Cảnh Minh có lẽ sẽ nhanh chóng vượt qua đám người viện trưởng, tháp chủ và đảo chủ về phương diện tích lũy thông tin Cao Duy.
Những sinh mệnh Cao Duy đi theo con đường Tâm Giới chỉ cần sống lâu một chút, khám phá nhiều nhiều lãnh địa di tích một chút, thì sẽ có thể lượng kiến thức uyên thâm đến mức mà những người đi theo con đường khác đều không thể so sánh cùng.
“Vù vù”
Phân thân Tịnh Liên của Hứa Cảnh Minh tuân theo các quy tắc đã được thiết lập từ trước, khám phá các khu vực “nhỏ lẻ” khác nhau trong Tâm Giới.
Nói đến đây, đa phần các sinh mệnh Bản Nguyên đều sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi và buồn chán sau bao nhiêu năm khám phá không ngừng trong Tâm Giới.
Nhưng từ khi đạt đến trạng thái “tâm như hoa sen”, Hứa Cảnh Minh có rất nhiều kiên nhẫn, hàng trăm năm thám hiểm đối với hắn chỉ như năm phút đi bộ.
Hắn không hề mệt mỏi rã rời, cũng không thấy đây là chuyện nặng nề nghiêm trọng gì.
Hắn thậm chí còn có thể nghiên cứu nhiều phương diện khác nhau cùng một lúc, ví dụ như việc tu luyện Ngọn Lửa Hồng Liên hay tạo dựng thể sinh mệnh Cao Duy còn có thể khiến cho hắn có chút hoang mang nghi ngờ.
Chứ việc thăm dò Tâm Giới? Đối với hắn mà nói, thì đó là sự thả lỏng cả về thân thể lẫn tâm trí.
“Hử?”
Hứa Cảnh Minh nhìn thấy một mảnh đất phía trước, không khỏi có chút bất ngờ.
“Một lãnh địa di tích mới sao?” Hứa Cảnh Minh không vội vàng tìm kiếm hạch tâm của lãnh địa di tích, thay vào đó, hắn lại bay một vòng xung quanh phần giáp ranh lãnh địa để tìm hiểu tình hình.
“Quả là một lãnh địa di tích nhỏ bé, nhỏ bé đến mức không bằng một phần vạn so với lãnh địa di tích của Đại Mộng Khách và một phần triệu so với lãnh địa di tích của Cốc Kim Thạch!” Hứa Cảnh Minh khẽ nhíu mày một cái: “Nơi này ắt hẳn là lãnh địa di tích của một cảnh giới Sơ Sinh. Trong Tâm Giới, hơn 90% lãnh địa di tích thuộc về các cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng. “Ngay cả khi đã đặt chân vào Tâm Giới, thế nhưng lại chết khi còn là cảnh giới Sơ Sinh sao?”
Điều này cũng khiến cho Hứa Cảnh Minh nâng cao cảnh giác. Chờ đến khi có thể trở thành sinh mệnh Cao Duy, hắn phải hành xử cẩn thận, không thể lập tức bị chôn vùi khi vừa mới đặt chân đến cảnh giới Sơ Sinh như chủ nhân của tòa lãnh địa di tích trước mặt này, nếu không thì thật sự quá mức đáng thương.
Hứa Cảnh Minh bắt đầu thăm dò toàn bộ lãnh địa di tích nhỏ bé này, hắn chỉ cần lần theo cấu trúc của di tích, rất nhanh tìm được hạch tâm của di tích.
Đó là một giọt chất lỏng tản ra ánh sáng kỳ dị lơ lửng ở không trung.
“Vù vù” Hứa Cảnh Minh vừa mới cảm ứng, thì đã khiến nó phát sinh biến hóa.
Lúc này, cảnh tượng xung quanh lập tức trở nên xa hoa lộng lẫy, một đứa trẻ với một chiếc sừng nhỏ trên đầu xuất hiện ở tại bên cạnh giọt chất lỏng kia.
Đứa trẻ này đang mặc một áo choàng màu đỏ nhạt, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nó lại tràn đầy sầu lo.
“Ta có lẽ cũng đã chết rồi” Đứa trẻ mặc áo choàng vừa khẽ thì thầm với chính mình, vừa nhìn về một phía chân trời xa xôi nào đó.
Ngay sau đó, nó đột nhiên để lộ biểu cảm tuyệt vọng thê lương rồi hét lên: “Cha ơi, mẹ ơi! Đừng..”
1299 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận