Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 664: (Phần 5) Lột xác trưởng thành (1)

Vào ngày thứ năm sau khi giết Ma Thần Thanh Hồ, Hứa Cảnh Minh cảm thấy trạng thái của mình rất tốt, cho nên bắt đầu ma luyện tâm linh ngay trong đêm.
Cuộc đụng độ tâm linh lần này kéo dài khoảng ba tiếng, ngay khi trời vừa hừng sáng, hắn mới thành công đánh phá chấp niệm của Thanh Hồ.
“Chấp niệm của Thanh Hồ không gây ảnh hưởng đến mình, nhưng mình cũng rất khó khăn mới có thể thuyết phục được hắn ta, bởi vì kẻ này đích thị là một tên đầu gỗ.”
Hứa Cảnh Minh mở cửa ra khỏi phòng, cũng thở phào.
“Thuyết phục người khôn thì dễ, thuyết phục kẻ đầu gỗ lại cực kỳ khó.” Hứa Cảnh Minh nghĩ.
“Nắm đấm và nghĩa khí? Quả là một chấp niệm mộc mạc đơn giản.”
Ma Thần Thanh Hồ vốn là người đánh cá ở Thanh Hồ, hắn thu hút mọi người bằng lòng nghĩa khí của mình, từ đó thành lập nên một đội đánh cá.
Sau đó, trong lúc cãi nhau với một người đánh cá khác, tên này bất hạnh ngã xuống nước, bị thương nặng rồi bỏ mạng. Trước khi chết, hắn ta lại cảm thấy không cam lòng, không khâm phục như cũ!
Chấp niệm của người này thu hút ma khí trời đất, khiến hắn hóa thành tà ma rồi lớn mạnh, trở thành Ma Thần Thanh Hồ nổi tiếng gần xa.
“Nếu muốn giảng giải nghĩa khí, thì cũng phải giảng giải với người phù hợp, chứ bạ ai cũng nói thì sẽ bị đập cho máu chảy đầu rơi!”
Hứa Cảnh Minh thuyết phục Ma Thần Thanh Hồ bằng những đạo lý đơn giản nhất trong vòng ba tiếng.
“Tuy nhiên, hắn cũng cho mình thấy được thế giới ma luyện tâm linh bằng tầm nhìn của người khác, nhìn thế giới này bằng góc độ của Ma Thần.”
Quan sát, hiểu rõ, tìm sơ hở và chinh phục, cả quá trình này cũng là một lần gột rửa tinh thần của Hứa Cảnh Minh.
“Nắm đấm là phần lực lượng của lý luận, nghĩa khí cũng là lý lẽ của lý luận, mình càng hiểu rõ điều này.”
Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu.
Liên minh Vũ trụ Nhân loại có một giáo trình khoa học nhân văn rất đầy đủ, hắn đã học rất nhiều lý thuyết và hiểu ra không ít bài học, nhưng mức độ tinh thông vẫn còn một khoảng chênh lệch so với thực tế. Người có thiên phú xuất chúng trong lĩnh vực nhân văn thì lại rất ít, còn sự tồn tại đạt đến max cấp như Bàng tiên sinh chính là số hiếm.
Tất nhiên, mỗi người đều có thiên phú của riêng mình.
Trong lĩnh vực võ đạo thực chiến, khoa học, thiên phú của Bàng tiên sinh dừng lại ở mức trung bình.
Hứa Cảnh Minh cũng là thiên tài chói mắt ở mặt võ đạo, tiềm năng khoa học của hắn thì vẫn đang lớn mạnh.
“Lần nào, ma luyện tâm linh cũng là gột rửa tâm linh với nhiều góc độ khác nhau.”
Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu: “Sau khi mình hấp thụ hết thảy thu hoạch, thì mình mới có thể ma luyện tâm linh lần nữa.”
Việc hấp thụ thu hoạch, chủ yếu là học tập vài chương trình học cùng loại của viện nghiên cứu Nguyên Sơ, khiến cho kinh nghiệm ở phương diện này càng tăng tiến hơn nữa.
….
…..
Trời nói lạnh là lạnh, một trận tuyết lớn bất ngờ xảy ra khiến cả Phủ Thành như được thay một tấm áo bạc.
Đoàn người Trần gia đi theo một thương đội, trải qua vô vàn gian khổ, cuối cùng cũng tới Phủ Thành.
Trên đường đi, bọn họ còn đụng độ phải ma đầu, nhưng may mắn vẫn sống sót dưới sự bảo vệ của thương đội.
“Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy ma đầu, ta cảm thấy sợ muốn chết!”
Sau khi đoàn người Trần gia tiến vào Phủ thành, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
“Tộc trưởng, mọi người mệt mỏi rồi, tìm nhà trọ ở đi!”
Có người đề nghị.
Mắt tam giác của lão tộc trưởng liếc qua, lạnh lùng nói: “Không được, chúng ta phải tới nhà Trần Kỳ, phải bái phỏng nó ngay trong hôm nay!”
“Đại bá à, mọi người đều mệt lắm rồi!”
Trần Thế An nói: “Ngày mai rồi tới gặp con ta!”
Lão tộc trưởng nói: “Chúng ta đi từ huyện Bạch tới đây, chịu gian khổ suốt dọc đường, thậm chí không ăn được miếng cơm nóng nào, nếu đi bái phỏng nó ngay lúc này thì mới thể hiện được thành ý của mình!”
Ông ta nhìn đám người trong tộc.
“Tất cả mọi người đều cố gắng suốt cả dọc đường, không một ai được phép làm hỏng việc vào phút cuối!”
“Vâng!”
Mọi người đều gật đầu, răm rắp nghe theo lời ông ta.
Tất nhiên, đám hộ vệ cũng không phản đối.
Mọi người mò mẫm tới chỗ Hứa Cảnh Minh theo thông tin tìm hiểu trước đó.
“Cụ à, có phải ngôi nhà trước đó là chỗ ở của Ngô Minh tiên sinh hay không?”
Một người Trần gia hỏi một ông cụ, ông cụ vui vẻ chỉ vào nhà: “Đúng vậy, đó là chỗ ở của Ngô Minh tiên sinh, người phục ma mạnh hàng đầu phủ Thành An chúng ta! Bởi vì không một ma đầu nào dám tới gần khu vực mấy trăm dặm xung quanh hắn, cho nên giá nhà đất gần đây đều đồng loạt tăng giá!”
Ông ta cười toe tóe, giá nhà mình tăng cao làm ông ta vui vẻ lắm.
“Đi!”
Lão tộc trưởng ra lệnh, mọi người đều đi về phía đó, hộ vệ chạy theo.
Không bao lâu là tới nơi, cổng lớn đóng kín.
“Thế An, đi gõ cửa!” Lão tộc trưởng ra lệnh.
Trần Thế An cảm thấy vô cùng ngột ngạt, ông ta vốn đang hưởng phúc ở huyện Bạch, bây giờ bị ép tới Phủ Thành xa nghìn dặm, tất cả đều do đứa con trai Trần Kỳ kia! Nhưng tới bây giờ, ông ta cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu.
“Mình chỉ cần nói vài câu mềm mỏng, Trần Kỳ nhất định sẽ ngoan ngoãn nhận người cha này. Đến lúc đó, mình sẽ là cha của người phục ma hàng đầu phủ Thành An, không phải lên hương sao? Mình không cần quay về huyện Bạch, cứ hưởng phúc ở đây, cưới 18 thiếu nữ xinh đẹp!”
Trần Thế An nằm mơ giữa ban ngày, đồng thời dò dẫm gõ cửa.
—----
P/s: các đh ủng hộ KP, NP cho truyện nhé :3
Bạn cần đăng nhập để bình luận