Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1292: (Phần 11) Lĩnh hội sơ bộ (2)

“Sắp xếp chút đồ ăn thức uống đi? Hứa Cảnh Minh ngồi xuống một bên: “Ta hiện tại đang rất có hứng ăn uống”
Trong mắt Hứa Cảnh Minh, những sự kiện trong gia tộc chỉ là một chút chuyện lông gà vỏ tỏi. Vợ và con gái, cũng như những người trong gia tộc, đều không biết trụ cột của gia tộc – sinh mệnh Cao Duy cảnh giới Vĩnh Hằng Hứa Cảnh Minh, đã trải qua một kiếp suốt năm ngàn năm qua, và vừa mới may mắn sống sót trở về trong ngày hôm nay.
“Cảnh Minh, ngươi ăn thật ngon miệng” Lê Miểu Miểu ngồi một bên, cười nhìn Hứa Cảnh Minh ăn uống ngon lành.
“Tâm trạng tốt nên khẩu vị tốt. Hứa Cảnh Minh vừa cười vừa ăn, đưa mắt nhìn con gái bên cạnh: “Lê Tinh, đối với chuyện của Phương Cẩn và Bích Vân, thực ra ngươi cũng phải nhắc nhở nửa kia của chúng nó”
Hứa Lê Tinh khó hiểu.
“Vợ của Hứa Phương Cẩn là Đoá An An Cửu Các, chồng của Hứa Bích Vân là Phi Ngọc Kiếm Nha. Hai anh em đi đến bước đường trở mặt với nhau, thì nửa kia của chúng nó cũng có một phần trách nhiệm” Hứa Cảnh Minh nói: “Đoá An An Cửu Các và Phi Ngọc Kiếm Nha đều trở thành sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 bằng thực lực tự thân, hiển nhiên sở hữu tâm tính trí tuệ phi thường. Nếu như bọn hắn muốn quan hệ của hai anh em trở nên tốt hơn, thì quan hệ của hai anh em chắc chắn có thể tốt hơn. Hứa Lê Tinh như có điều suy nghĩ: “Đúng, chúng nó đều là thiên tài”
“Mà cũng phải nói, Mạnh Thiên có tính cách tốt, không hề tranh giành gì cả, vẫn một lòng chăm lo cho con.
Hứa Cảnh Minh cảm khái.
Thân là sinh mệnh Cao Duy cảnh giới Vĩnh Hằng của con đường Tâm Giới, vấn đề của con cái không thể thoát khỏi ánh mắt của Hứa Cảnh Minh.
Đối với chuyện cưới hỏi của con gái, chuyện cưới hỏi của cháu trai cháu gái, Hứa Cảnh Minh cảm thấy hài lòng nhất… là mối hôn sự của con gái và Mạnh Thiên.
Mạnh Thiên một lòng vì Hứa Lê Tinh.
Vì lẽ đó, Hứa Cảnh Minh đánh giá cao Mạnh Thiên, thỉnh thoảng cũng tặng một chút tài nguyên cho Mạnh Thiên. Trước đây không lâu, Mạnh Thiên cũng đã trở thành một cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ của tộc đàn nhân loại.
Lãnh địa Tâm Giới, trong không gian da thú.
Một tờ giấy màu bạc lơ lửng trong các hành tinh vũ trụ, còn khổng lồ hơn cả một hệ hằng tinh.
Hứa Cảnh Minh đứng lơ lửng trên tờ giấy màu bạc, cẩn thận quan sát bên dưới.
“Một tờ giấy được vẽ bởi sự tồn tại chung cực?” Hưa Cảnh Minh không khỏi bị mê hoặc trong chiêu thức thương pháp trên trang giấy. Chiêu thức thương pháp này trông có vẻ thuần tuý đơn giản, nhưng thực chất lại ẩn chứa vô vàn bí ẩn ảo diệu.
Tuy rằng chiêu thức thương pháp này hiện đang nằm trên trang giấy, nhưng lại phảng phất như muốn xé rách toàn bộ cương vực, xuyên thủng sự trói buộc của thời không, nhân quả, và tất cả các trở ngại khác.
“Không gì có thể ngăn cản được một thương này. “Một mảnh cương vực cũng trở nên yếu ớt vô cùng khi ở trước mặt nó.
“Mình có cảm giác, ngay cả sự tồn tại ở cảnh giới thứ ba cũng đều bị nghiền nát bởi nó”
“Cho dù là ngôi sao Nguyên Sơ hoặc Thâm Uyên, thì cũng đều sẽ bị đâm thủng một lỗ lớn.
Hứa Cảnh Minh lẩm bẩm.
“Nếu mình có thể học được một hai phần, thì ắt hẳn sẽ đạt đến cảnh giới thứ ba” Hứa Cảnh Minh càng quan sát lại càng si mê.
Trước một chiêu thức thương pháp này, bất kỳ môn truyền thừa nào mà hắn từng xem qua đều trở nên mờ nhạt. “Tâm Thần Binh”: “Ngọn Lửa Hồng Liên”: “Monhado” và các truyền thừa khác đứng trước nó đều trở nên thô sơ. “Bát Phương Đồ” so với nó, cũng chỉ là giáo trình cơ bản.
“Lâu Nghiệp Quân thế mà lại đưa một vật quý giá thế này cho mình” Hứa Cảnh Minh cảm thán, Lâu Nghiệp Quân hào sảng quá mức, sẵn sàng ban thưởng cho hắn một bảo vật như thế. Cho dù đối phương đã lĩnh hội cũng như nhớ kỹ bức họa này suốt tuế nguyệt vô tận, thế nhưng giá trị của nó vẫn cực kì cao.
“Mình hoàn toàn không thể nào nhớ được bức hoạ này. Mặc dù hắn đã quan sát rất tỉ mỉ, nhưng cứ nhìn phần tiếp theo thì lại quên mất phần trước.
Bởi vì những nét vẽ của bức hoạ này ẩn chứa quá nhiều thông tin phức tạp, vượt xa giới hạn trí nhớ của Hứa Cảnh Minh. Vì lẽ đó, hắn ta vừa nhìn xong là đã quên ngay.
Hứa Cảnh Minh phân chia trang giấy màu bạc này thành 10000 ô vuông, sau đó bắt đầu nghiên cứu từng ô vuông một, rồi ghi chép lại hết thảy thu hoạch lĩnh ngộ để tránh bị lãng quên trong quá trình nghiên cứu.
Nghiên cứu, ghi chú.
Từng ngày trôi qua, Hứa Cảnh Minh càng lúc càng có nhiều thu hoạch, mà nhóm bốn người viện trưởng, tháp chủ, đảo chủ và Xích Mông ở trên đảo Vạn Tinh đều không biết Hứa Cảnh Minh đã trải qua kiếp nạn “thế giới Vạn Tộc”, cứ tưởng hắn đang sinh hoạt bình thản.
Tộc đàn nhân loại di cư vào mảnh cương vực Nam Đình 3609 chỉ mới hơn năm ngàn năm, nhóm người viện trưởng rất khiêm tốn, không tham gia bất kỳ cuộc phân tranh nào, mà lại còn chủ động kết bạn khắp nơi, dần dần hoà nhập vào mảnh cương vực này.
Dù sao thì tất cả các bên đều đã công nhận thực lực của đảo Vạn Tinh, thế nên nhóm người viện trưởng, tháp chủ vẫn rất dễ để có thể làm quen thêm bạn mới.
“Thì ra là thế, ý nghĩa của tầng thứ mười một của ‘Tâm Thần Binh là như thế này” Hứa Cảnh Minh hiểu ra, nghiên cứu tờ giấy màu bạc này chỉ mới hơn ba năm, thế nên vẫn nhớ rõ các loại ghi chú.
Sau khi có được kha khá thu hoạch, hắn lại tiếp tục quan sát môn truyền thừa ‘Tâm Thần Binh và có được một phương hướng lĩnh ngộ khác.
‘Bất tri bất giác, ‘Tâm Thần Binh đã vượt xa khỏi ‘Ngọn Lửa Hồng Liên, trở thành môn truyền thừa mà mình tu luyện đến trình độ sâu nhất. Hứa Cảnh Minh mỉm cười, tầng thứ mười một của Tâm Thần Binh được xưng tụng là cảnh giới Vĩnh Hằng đỉnh phong.
Hứa Cảnh Minh khẽ vươn tay, một cây trường thương mờ mờ ảo ảo xuất hiện trong tay hắn.
Đây là cây trường thương được rèn đúc và bồi dưỡng từ vật liệu quý ‘Tội Nghiệt châu mà hắn mua được. “Với cây trường thương này, mình có thể chém đứt tâm linh của kẻ địch.” Hứa Cảnh Minh cầm trường thương trong tay, có vẻ hài lòng: “Tâm Thần Binh vốn nổi danh với sự thiện chiến, tính công kích cực kì mạnh “Vị Đại Mộng Khách kia cũng đi theo con đường Tâm Thần Binh, được coi như là bất khả chiến bại trong số cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba. Thực lực của mình bây giờ cũng không kém Đại Mộng Khách là bao. Nhưng… thực lực khi có vũ khí và không có vũ khí chênh lệch rất lớn”
Sau khi đạt đến tầng thứ mười một của Tâm Thần Binh, lại dùng thêm vũ khí tâm linh, Hứa Cảnh Minh cũng dám tự xưng rằng mình bất khả chiến bại trong số cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba.
Nhưng không có vũ khí tâm linh, thì thực lực của phân thân sẽ trở nên tầm thường hơn rất nhiều.
“Tuy mình có rất nhiều phân thân, nhưng lại chỉ có một cây vũ khí tâm linh” Hứa Cảnh Minh khẽ cau mày: “Mua, phải nhanh chóng mua thêm nhiều vật liệu, luyện chế thêm vài vũ khí tâm linh.
Không có vũ khí cảnh giới thứ ba, thì phải thắng nhờ vào số lượng.
Càng có nhiều vũ khí tâm linh, thì càng có nhiều phân thân có khả năng phát huy uy lực đủ để răn đe!
1176 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận