Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1288: (Phần 10) Oan gia ngõ hẹp, dũng giả chiến thắng! (3)

“Rắc!”
Ngay khi phần đầu rắn chắc nhất vang lên tiếng nứt vỡ, Haverten của Nghĩ tộc giật mình thon thót, giờ khắc này, hắn ta nghĩ tới Cự Viên Vương cụt tay đã chết ở giải đấu lần thứ nhất.
“Ta nhận thua!!!” Haverten của Nghĩ tộc lập tức hét lớn chói tai.
Toàn trường đột nhiên im lặng.
Hứa Cảnh Minh ngừng đấm.
Haverten của Nghĩ tộc cũng lấy lại bình tĩnh, nếu là những thương thế khác trên thân thể, thì hắn ta có thể dễ dàng bỏ qua, nhưng nếu là vết nứt xuất hiện trên hộp sọ rắn chắc nhất, hắn ta không dám tiếp tục mạo hiểm. Bởi vì một khi phần đầu vỡ vụn, não bộ dập nát, hắn ta sẽ lập tức bỏ mạng, không còn tương lai sau này. “Bị gãy mất một cánh tay, mà vẫn có thể đánh nứt xương sọ của mình. Haverten của Nghĩ tộc nhìn Hứa Cảnh Minh với ánh mắt phức tạp.
“Trận đấu kết thúc, trận đấu kết thúc” Người chủ trì trận đấu Phan thu kích động tiến vào sân thi đấu, giọng nói cao vút của hắn ta vang vọng khắp nơi: “Haverten của Nghĩ tộc đã nhận thua, Cảnh Minh của Nhân tộc giành được thắng lợi cuối cùng, trở thành quán quân của giải đấu lần này”
“Quán quân”
“Wow”
“Cảnh Minh đại nhân.
“Cảnh Minh”
Vô vàn tiếng hoan hô vang lên, phảng phất như có thể khiến cho thiên địa sụp đổ, Hứa Cảnh Minh không khỏi nở nụ cười tươi, nhìn lướt qua toàn bộ đấu trường, phát hiện ra Ảnh, Vũ Dương Vi và Phong Khắc mập mạp và rất đông khán giả đang reo hò vì hắn.
“Mình chiến thắng rồi. Giờ khắc này, Hứa Cảnh Minh chỉ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
“Chúc mừng ngươi. Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến.
Hứa Cảnh Minh quay người, lại hơi cúi đầu, mới thấy được Haverten của Nghĩ tộc.
“Thật không ngờ, ta đây tận dụng triệt để ưu thế chủng tộc, mà cũng không thể thắng được ngươi” Haverten ngẩng đầu nhìn Hứa Cảnh Minh cao lớn với biểu cảm lạnh lùng: “Ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi mất đi cánh tay mà lại càng trở nên cường đại không?”
“Ta không quá để ý cánh tay bị đứt, cho dù có bị chặt đứt cả hai cánh tay, thì ta nhất định sẽ dùng đến hàm răng để cắn chết ngươi. Hứa Cảnh Minh nói.
Ở một khắc điên cuồng nhất kia.
Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm!
Thắng!
Haverten sửng sốt, cười nói: “Ta hiểu rồi, ngươi không có đường lui, chỉ có thể liều mạng. Xét về ý chí chiến đấu và quyết tâm sinh tồn, ta đều không bằng ngươi”
“Bởi vì ngươi còn có cơ hội” Hứa Cảnh Minh nói.
Haverten xoay người: “Tóm lại, ta chúc mừng ngươi được rời khỏi nơi này.
Vù.
Haverten hóa thành luồng sáng và rời đi.
Hứa Cảnh Minh trở lại trong phòng riêng của tuyển thủ, mở màn hình đồng hồ lên, gửi công pháp luyện thể do mình sáng tạo ra cho tộc trưởng đương nhiệm của Cảnh gia.
“Công pháp luyện thể của mình rất có thể cũng sẽ sớm bị đem bán ra ngoài, thôi thì mình công khai trong nội bộ Cảnh gia trước đã, để cho bọn hắn không phải tốn tiền mua? Hứa Cảnh Minh cũng hiểu được là công pháp luyện thể của mình có ngưỡng cửa rất cao, yêu cầu đối với tâm linh cũng rất cao.
Bản thân hắn dựa vào những lĩnh ngộ ở cảnh giới Ngã Đạo’ – tầng thứ bảy của Bát Phương Đồ, thì mới có thể tu luyện đến trình độ như hiện tại, còn người dân bản địa của thế giới Vạn Tộc chỉ sợ là khó lòng nhập môn của Bát Phương Đồ, hiển nhiên cũng không có cách nào đạt được thành tựu quá cao trong pháp môn truyền thừa này. Thật ra, môn truyền thừa của Lôi Giác Sơn cũng như thế! Sinh mệnh Cao Duy nắm giữ cảnh giới tâm linh cao cường thì có thể học được rất nhiều thứ.
Người dân bản địa rất khó đạt được một phần mười thực lực của bọn họ.
Vì lẽ đó, trong mấy năm nay, Hứa Cảnh Minh cũng sáng tạo một vài công pháp luyện thể ra cho Cảnh gia, những công pháp luyện thể có ngưỡng cửa khá thấp, rất thích hợp cho bọn họ hơn.
“Ta đạt được chức vị quán quân của Đấu Trường Vạn Tộc, cũng không biết khi nào mới có thể rời đi?
Bỗng nhiên--- Hứa Cảnh Minh phát hiện ra cảnh tượng trước mắt bắt đầu trở nên mờ ảo, ý thức tâm linh của chính mình đang nhanh chóng thoát ly khỏi thế giới này, các tuyển thủ và vô số khán giả ở xung quanh sân đấu đều trở thành sự tồn tại hai chiều, hoàn toàn trở thành những phần tử của bức tranh.
Hứa Cảnh Minh còn có thể thấy được Haverten trong tranh, thấy được Ảnh, Vũ Dương Vy và Phong Khắc mập mạp, ba người họ đều nhìn về phía phòng riêng tuyển thủ với vẻ hâm mộ.
Rất nhiều sinh mệnh Cao Duy đều đang ghen tỵ, bọn họ còn đang lăn lộn trong thế giới Vạn Tộc, thậm chí vĩnh viễn cũng không rời đi được, mà tân quán quân Vạn Tộc đã có thể rời đi, lại còn nhận được phần thưởng. “Một bức tranh thật lớn!”
Trong quá trình ý thức tâm linh thoát ly, Hứa Cảnh Minh cũng cảm ứng được nhiều bộ phận của bức tranh này – một tác phẩm hội hoạ rộng lớn vô tận!
Ý thức tâm linh của hắn rốt cuộc đã hoàn toàn thoát ly khỏi bức tranh.
“Chẳng rõ hình dáng thật của Lư Sơn, bởi bản thân đang đứng ở nơi này. Hứa Cảnh Minh nhớ đến một bài thơ mình từng học thời niên thiếu: “Ta ở trong một bức tranh suốt năm ngàn năm, hoàn toàn không cảm nhận được đây là một bức tranh”
Thế giới rộng lớn với vô số sinh linh như thế, rốt cuộc lại là một bức tranh.
1095 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận