Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 643: (Phần 5) Lần đầu ma luyện tâm linh (3)

Tên tà ma Lý Sùng hiện nguyên hình, hai con mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc Hứa Cảnh Minh: “Thế giới đúng là nực cười! Ta lao tâm khổ tứ chăm chỉ làm ăn, đám người quan trường chèn ép ta, những kẻ bang phái cũng sỉ nhục ta. Không những thể, bọn hắn chiếm đoạt thê tử của ta, hãm hại con gái của ta, giành giật gia sản của ta, khiến ta chết oan trong ngục.”
“Đám quan lại xem mạng người như cỏ rác, bộ dáng lại cao cao tại thượng, quyền lực nắm đầy trong tay.”
“Còn cái tên Vương Hám kia chính là bá chủ một phương ở huyện Lưu, hắn ta đã giết hại không biết bao nhiêu mạng người, nhưng vẫn ung dung tự tại như cũ.”
“Trên đời này, người tốt nhưng luôn phải khổ sở, lại còn có khả năng bị chết oan! Còn những kẻ thủ ác, làm xằng làm bậy để hại người, nhưng lại được hưởng vinh hoa phú quý!”
“Thế giới này sai, hay là ta sai?”
Lý Sùng trong hình hài tà ma nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy nghi hoặc: “Ta không nên làm người tốt đúng không?”
“Trở thành một kẻ xấu xa thì sung sướng biết bao chứ? Khi trở thành một kẻ xấu xa, ai dám chèn ép ta? Ta hận, ta rất hận!”
Giọng nói của Lý Sùng vang lên trong ý thức của Hứa Cảnh Minh.
Nỗi ám ảnh của Lý Sùng đã đánh thẳng vào ý thức tâm linh của Hứa Cảnh Minh.
Những ám ảnh va chạm với tâm linh, đây chính là thời điểm nguy hiểm nhất.
“Hai tên sát nhân đều nói ngươi là kẻ đáng thương.”
Ý thức của Hứa Cảnh Minh rất bình tĩnh: “Ngươi thật sự đáng thương, mà lại là ngu xuẩn đến đáng thương.”
“Ta đáng thương, ta ngu xuẩn?”
Nỗi ám ảnh của Tà ma Lý Sùng càng ngày càng điên cuồng: “Lúc trước, ta quả thực rất ngu ngốc, không chịu trở thành kẻ ác! Hiện tại, ta làm một tên tà ma độc ác, không phải sẽ thoải mái hơn nhiều sao?”
“Chính vì thế, ngươi mới bị ta bắt lại rồi mang đi luyện hóa.” Hứa Cảnh Minh trả lời bằng ý thức.
Tà ma Lý Sùng sững sờ.
“Ta nói ngươi là kẻ ngu xuẩn, ngươi còn không tin sao? Kẻ ác đã giết ngươi, cho nên ngươi muốn trở thành kẻ ác?”
Hứa Cảnh Minh nói tiếp: “Vậy chó cắn chết ngươi, có phải ngươi sẽ muốn làm chó?”
Tà ma Lý Sùng nhất thời không biết nên phản bác gì.
Kẻ ác đã giết chết hắn, cho nên hắn nghĩ làm kẻ ác sẽ tốt hơn.
Còn nếu chó cắn chết hắn thì sao?
“Nếu một con chó cắn chết ta, đó là do con chó đó quá mạnh, ta không thể đấu lại nó.”
Tà ma Lý Sùng cuối cùng cũng đưa ra được một lý do: “Nếu chỉ là một con chó bình thường, ta đã có thể nhanh chóng đá chết nó.”
“Kẻ ác giết chết ngươi cũng bởi vì chúng quá mạnh, vì thế ngươi không thể đấu lại được hắn.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Nếu đó chỉ là một kẻ ác bình thường, ngươi đã có thể phái đi vài hộ vệ giết chết hắn.”
“Đám lưu manh du côn dám khinh ngươi, chính là do đám du côn đó mạnh hơn ngươi.”
“Đám quan lại dám chèn ép ngươi, chính bởi vì quan lại mạnh hơn ngươi.”
“Lý do vì sao ngươi lại thảm hại như thế, không phải do ngươi là người tốt, mà là do ngươi yếu!” Hứa Cảnh Minh nói.
Tà ma Lý Sùng thất thần nhìn Hứa Cảnh Minh.
“Kể cả khi ngươi làm kẻ ác, nếu như ngươi yếu, vẫn sẽ bị những kẻ xấu mạnh hơn nuốt chửng.”
Hứa Cảnh Minh nói tiếp: “Giống như hiện giờ, ngươi là tên tà ma yếu kém, sẽ bị ta luyện hóa bằng sạch!”
“Đều là bởi vì ta yếu?” Tà ma Lý Sùng thì thào nói nhỏ, dường như đã bị thuyết phục phần này.
“Ngươi thực sự rất đáng thương.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Nếu thế giới này là một thế giới hòa bình, ngươi đương nhiên có thể trở thành người giàu có. Nhưng thế giới này đang bị quấy phá bởi tà ma, cảnh tượng chết chóc diễn ra ở khắp nơi, nên bất kỳ gia tộc hay thế lực nào cũng tìm cách làm bản thân mạnh lên! Chỉ khi bản thân mạnh lên, thì mới có thể tồn tại được!”
“Trong một thế giới lộn xộn như vậy, yếu đuối là một cái tội.”
Thanh âm ý thức của Hứa Cảnh Minh đánh thẳng vào chấp niệm của tên tà ma Lý Sùng, khiến cho hắn ta lung lay sắp đổ.
“Bởi vì ta yếu sao?”
Chấp niệm của tên ma đầu Lý Sùng trở nên vặn vẹo không ổn định, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hứa Cảnh Minh, sau đó rống lên: “Ta sống cẩn thận qua ngày, không dám đắc tội với ai! Nhưng chỉ vì ta yếu đuối, cho nên phải chịu kết cục như này?”
“Chỉ vì ta yếu đuối, cho nên thê tử mới bị chiếm, con gái cũng bị giết, bản thân cũng bị giam cầm oan uổng?”
Lý Sùng càng thêm điên cuồng: “Ta không phục, ta không phục!”
Vào thời tâm linh của hai bên va chạm với nhau, Hứa Cảnh Minh nhìn thấy được tất cả những chuyện mà tên tà ma này đã từng trải qua.
Mỗi một tia chấp niệm của Lý Sùng không ngừng dung nhập và tác động mạnh vào ý thức của Hứa Cảnh minh, hắn ta dường như đang cố gắng dùng chấp niệm của mình để lay chuyển nhận thức tâm linh của Hứa Cảnh Minh.
“Haizz.”
Hứa Cảnh Minh thở dài: “Ta thừa nhận, ngươi rất đáng thương, ta thông cảm cho ngươi.”
Tên ma đầu Lý Sùng đang nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh trong hình hài vặn vẹo.
“Trong thời kỳ thái bình, pháp luật nghiêm minh, cho dù ngươi có yếu đuối đến đâu, thì vẫn được bảo vệ bởi pháp luật. Nếu ngươi gặp phải kẻ bất lương, thì có thể nhờ pháp luật xử lý.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Nhưng nếu không có sự bảo vệ của pháp luật thì sao?”
“Trong thời loạn lạc, con người có thể tàn sát lẫn nhau vì miếng ăn, kẻ yếu đương nhiên sẽ bị đào thải bởi kẻ mạnh.”
“Vào giai đoạn viễn cổ xa xưa, thời đại của những bộ lạc, con người còn phải tranh giành sinh tồn với thú dữ! Nếu như mãi yếu ớt, thì toàn bộ bộ lạc cũng không thể sống sót.”
“Vì vậy, việc nên tồn tại như thế nào, đều phụ thuộc vào việc ngươi đang sống trong thời đại nào.”
Hứa Cảnh Minh nhìn Lý Sùng: “Hiện tại, tà ma quấy phá khắp nơi, hầu như tất cả người trẻ tuổi đều đi học võ! Ngươi nhìn xem, những người “nhập môn võ đạo”, cho dù gặp phải ma quỷ, thì cũng có thể chạy trốn nhanh hơn rất nhiều so với những người bình thường. Hơn nữa, đám bang phái kia chỉ bắt nạt được ngươi, chứ đâu dám bắt nạt cao thủ võ đạo?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận