Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 122: Khiên pháp Bát Cực (1)

“Mình nhiệt tình yêu quý Thương pháp, yêu đến từng chiêu từng thức của nó!”
“Mình si mê tốc độ Thương pháp, mỗi ngày đều đâm thương hơn một ngàn lần, nhớ lại năm đó khi còn ở đội tuyển quốc gia, tốc độ đâm thương đạt đến 18 mét mỗi giây đã khiến mình hưng phấn đến mức nhảy nhót liên tục, sau đó còn thức trắng cả một đêm vì vui sướng.”
Hứa Cảnh Minh thì thào nói nhỏ: “Thậm chí mình còn từ bỏ tính nhất quán của Thương pháp để theo đuổi tốc độ cực hạn. Vậy nên mình đã nghiên cứu giải phẫu cơ thể, vẽ ra một vài bản sơ đồ cấu tạo gân cốt cơ bắp, tự nghiên cứu ra phương pháp phát lực của riêng mình theo góc độ vật lý học, lúc ôn thi đại học mình cũng chưa từng chịu khó như thế, cuối cùng cũng thành công sáng tạo ra Vô Ảnh Thức! Khi từ bỏ tính nhất quán của Thương pháp, đồng thời cũng từ bỏ phòng thủ, dùng toàn lực để đâm ra một thương với tốc độ cực hạn… Đạt tới 25 mét mỗi giây! Ở cuộc thi Võ thuật thế giới, chỉ cần mình tìm được cơ hội thi triển Vô Ảnh Thức, kẻ địch chắc chắn đại bại!”
“Mình yêu thích Bát Cực Quyền, thậm chí còn dựa vào kỹ năng phát lực Bát Cực Thiết Sơn để sáng tạo ra tuyệt chiêu Phá Sơn.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ: “Mình đã luyện Bát Cực Trạc Cước và đại thương từ khi còn nhỏ. Về phương diện vũ khí, mình chỉ thích Thương pháp. Khi thế giới ảo mở cửa, phương diện mà mình rèn luyện nhiều nhất vẫn là Thương pháp.”
“Còn Khiên pháp thì sao?”
Hứa Cảnh Minh nhớ lại quá khứ: “Nó hoàn toàn chỉ là công cụ để mình có thể khống chế sức lực của cơ thể tốt hơn mà thôi. Nền tảng của nó là do sư phụ Liễu Hải dạy cho mình dựa phương pháp luyện Thái Cực, nên khi mình luyện Khiên pháp, quả thật sức mạnh toàn thân đã có thể khống chế ngày càng chuẩn chỉnh… Nhưng từ đầu đến cuối, Khiên pháp cũng chỉ là công cụ.”
“Từ khi nào thì mình đã nhiệt tình yêu quý Khiên pháp?”
“Hay là.. ngay khoảnh khắc mình dùng song khiên thi triển ra Bát Cực Hổ Phác.”
Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ trong lòng.
Hắn chợt nhớ lại trận đối chiến cấp Thần đầu tiên của mình, lúc đó hắn đã dùng Khiên pháp thi triển Bát Cực Hổ Phác để đánh bay Tôn Ngọc Đình, cảm giác trong lòng tràn đầy vui sướng và thích thú.
Bởi vì triển một chiêu này của hắn còn mang theo những cảm xúc sâu sắc, đó là ký ức tuổi thơ khi hắn khổ luyện Bát Cực Hổ Phác cùng với cha mình.
Hứa Cảnh Minh nghĩ: “Trước đây cha cũng không luyện Khiên pháp như thế, là sau khi đi vào thế giới ảo mới bắt đầu luyện Khiên pháp. Dùng song khiên thi triển Bát Cực, động tác vô cùng trôi chảy.”
“Thật ra sau khi giải nghệ mình đã dần dần dung nhập Bát Cực vào Khiên pháp. Chỉ là khi đến thế giới ảo thì mình lại không tiếp tục làm như vậy nữa!”
“Mình cũng rất yêu quý Bát Cực.”
“Đây là loại công phu đầu tiên mà mình đã luyện, dùng khuỷu tay, bả vai, lưng, nắm tay, bàn tay để thi triển Bác Cực… vị trí nào cũng có thể phát ra sức mạnh.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ: “Khiên pháp mà sư phụ truyền dạy rất cao siêu, mượn lực đánh trả, khống chế đối thủ đều rất cao minh, mình luyện sơ qua cũng đã đạt tới 99% của cấp 2. Nhưng kỹ thuật cao minh như vậy, không có nghĩa là sẽ thích hợp với mình.”
“Cho dù là Khiên pháp loại gì đi nữa, cũng phải xuất phát từ đáy lòng.”
Hứa Cảnh Minh bây giờ mới hiểu: “Nếu trong tâm không cảm mến, mình làm sao có thể điều động sức lực ở từng nơi trên toàn thân một cách hoàn mỹ chứ? ”
“Khiên pháp mà mình muốn luyện chính là Khiên Pháp Bát cực!”
Trong mắt Hứa Cảnh Minh như có ánh lửa rực cháy, hắn lập tức ấn vào màn hình để thiết lập trợ thủ luyện tập, trước mặt hắn xuất hiện một hình nộm bằng kim loại: “Trọng lượng đặt ra là 100 tấn.”
Hình nộm bằng kim loại gắn liền với một cái bệ, có lẽ bệ đỡ này đã cản lại hơn một nửa trọng lượng, nên nó mới rơi xuống mặt đất ổn định như vậy.
“Thi triển Khiên pháp Bát Cực hoàn chỉnh! Vừa nghĩ đến thì đã cảm thấy kích động rồi!”
Hứa Cảnh Minh duỗi hai tay ra rồi nắm lấy song khiên, hắn đi đến phía trước hình nộm bằng kim loại, tay phải nâng khiên lên, bả vai kề sát khiên, sau đó xông thẳng về phía hình nộm.
“Oành.”
Hình nộm chấn động, bệ đỡ hơi lui về phía sau một chút.
“Trước tiên di chuyển toàn bộ cơ thể đã.”
Vai phải của Hứa Cảnh Minh kề sát tấm khiên, sau đó lại va chạm thêm vài lần với hình nộm bằng kim loại. Hắn tiếp tục đổi bên, đặt vai trái kề sát tấm khiên rồi va chạm với hình nộm vài lần nữa.
Tiếp theo đó, hắn dứt khoát dùng cả cơ thể va chạm trực tiếp với hình nộm, đầu tiên là ngực, tiếp đến là phía sau lưng. Hứa Cảnh Minh vui mừng đắc ý, cả người hắn lung lay giống như một con gấu to, lúc đầu thì dùng vị trí này trên cơ thể để tiếp cận hình nộm, lúc sau thì lại là vị trí khác.
Tuy nhiên, mỗi cú va chạm như vậy đều khiến cho hình nộm có trọng lượng 100 tấn phải lắc lư di chuyển. Điều này chứng tỏ Hứa Cảnh Minh đã có thể bùng nổ sức mạnh toàn thân qua từng vị trí trên cơ thể.
“Vũ khí chỉ hỗ trợ cho cơ thể. Cơ thể phải phát huy sức mạnh hoàn mỹ trước thì vũ khí mới có thể phát huy sức mạnh hoàn mỹ theo.”
Hứa Cảnh Minh ngẫm nghĩ, sức mạnh của cơ thể chính là nền tảng để hắn sử dụng binh khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận