Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 810: (Phần 7) Dị tộc (4)

“Cha.”
Hứa Lê Tinh ra khỏi căn phòng giả lập, cười nói: “Cha đột nhiên gọi mẹ và con hạ tuyến, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Lúc này, Hứa Lê Tinh tràn đầy tinh thần.
“Cảnh Minh?” Lê Miểu Miểu chú ý thấy biểu cảm khác thường của Hứa Cảnh Minh.
Hứa Cảnh Minh gật nhẹ đầu: “Đúng là có chuyện, ngày mai cha phải rời khỏi Trái Đất, đồng thời rời khỏi vực vũ trụ Thợ Săn.”
“Rời khỏi vực vũ trụ Thợ Săn?”
Lê Miểu Miểu hỏi: “Lần trước anh rời khỏi vực vũ trụ Thợ Săn là để tới viện nghiên cứu Nguyên Sơ, ba ngày sau mới trở lại, lần này anh phải đi bao lâu?”
“Vô thời hạn.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Vô thời hạn?” Lê Miểu Miểu, Hứa Lê Tinh sững sờ.
“Dựa theo quy luật bình thường, thì mỗi nhiệm vụ trấn thủ đều kéo dài vài trăm năm, hoặc thậm chí mấy ngàn năm.” Hứa Cảnh Minh nói.
Hai mẹ con đều ngẩn người.
“Gì cơ?”
Rời khỏi vực vũ trụ Thợ Săn, nhanh thì mấy trăm năm, lâu thì mấy ngàn năm?
“Các sinh mệnh Bản Nguyên đều có nhiệm vụ trấn thủ lãnh thổ của tộc đàn nhân tộc, đồng thời chiến đấu chống lại dị tộc, đây là chuyện rất bình thường.”
Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói: “Mọi người không cần quá ngạc nhiên, sinh mệnh Bản Nguyên hưởng thụ đãi ngộ cao hơn, nắm giữ quyền lực lớn hơn, đương nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm gian khổ hơn.”
“Chiến đấu chống lại dị tộc sao?” Mấy ngày qua, Lê Miểu Miểu, Hứa Lê Tinh đã trải nghiệm rất nhiều thứ muôn màu muôn vẻ, đồng thời cũng mở mang được rất nhiều hiểu biết, cảm thấy tương lai tràn ngập hứa hẹn, nhưng lúc này đây, hai người họ đều có chút bối rối.
“Cha.”
Hứa Lê Tinh ôm cánh tay Hứa Cảnh Minh: “Nhà chúng ta không cần tập đoàn Lê Mộc, không cần những lợi ích kia, con chỉ muốn cha ở nhà với con thôi.”
“Không được phép làm trái mệnh lệnh của tộc đàn.”
Hứa Cảnh Minh mỉm cười nhìn con gái: “Nếu tất cả mọi người đều không chịu ra chiến trường, vậy thì ai sẽ ngăn cản dị tộc?”
Mắt Hứa Lê Tinh đỏ hoe.
“Cha con là người có tốc độ đột phá thành sinh mệnh Bản Nguyên nhanh nhất, cho nên cũng cần gánh vác trách nhiệm tương ứng.” Hứa Cảnh Minh nói.
Mặc dù Lê Miểu Miểu và Hứa Lê Tinh rất lo lắng, nhưng bọn họ cũng biết bản thân chỉ còn cách chấp nhận mệnh lệnh điều động của tộc đàn nhân loại.
Thay vì tiếp tục đăng nhập vào mạng thế giới ảo nữa, bọn họ dành toàn bộ thời gian ở bên Hứa Cảnh Minh.
“Vực vũ trụ Thiên Mãng ở rất gần Ngục tộc, cho nên người dân ở đó thường xuyên bị sinh mệnh Bản Nguyên thuộc Ngục tộc cướp bóc, sát hại.”
Hứa Cảnh Minh ngồi trong nhà, trò chuyện với con gái: “Hầu hết mọi hành tinh có sự sống của vực vũ trụ Thiên Mãng đều có nguy cơ bị tấn công, sự xuất hiện của sinh mệnh Bản Nguyên thuộc Ngục tộc chẳng khác gì một tai vạ lớn đối với những hành tinh có sự sống ấy.”
“Hầu hết mọi hành tinh có sự sống?”
Hứa Lê Tinh biến sắc: “Nghiêm trọng vậy sao?”
“Bởi vì mỗi một vực vũ trụ đều có diện tích cực kỳ rộng lớn, bao gồm vô số hành tinh lớn nhỏ khác nhau, cho nên một số hành tinh may mắn thì mười vạn năm mới bị tấn công một lần! Còn những hành tinh có sự sống ở tuyến đầu, thì bình quân cứ trăm năm lại bị tấn công một lần.” Hứa Cảnh Minh nói.
Hứa Lê Tinh vẫn lo lắng: “Hầu như không có cơ may trốn thoát hy vọng thoát khỏi sự tấn công của sinh mệnh Bản Nguyên thuộc Ngục tộc phải không ạ?”
“Ừm.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Ngay cả khi sinh mệnh Bản Nguyên thuộc Nhân tộc có mặt ở đó, thì cũng rất khó bảo vệ được người dân sống ở hành tinh có sự sống ấy. Mỗi một đợt công kích của quân địch dị tộc…. tương đương với một thảm hoạ tận thế với những người trên hành tinh đó!
“Thật đáng sợ.” Hứa Lê Tinh nói khẽ.
“Vực vũ trụ Thợ Săn nằm ở sâu bên trong lãnh thổ của Nhân tộc, cho nên ít khi phải trải qua khói lửa chiến tranh. Tuy nhiên, một số vực vũ trụ ở biên giới luôn luôn phải hứng chịu những cuộc xung đột giữa các tộc đàn.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Cha đi tới đó là để ngăn cản và tiêu diệt các sinh mệnh Bản Nguyên thuộc Ngục tộc. Dù sao đi nữa, số lượng cường giả của Ngục tộc cũng có hạn. Nếu càng bị giết nhiều, thì bọn họ sẽ càng sợ hãi, không dám đi cướp bóc nữa.”
Hứa Lê Tinh nhìn cha, khẽ nói: “Cha, cha có thể đảm bảo an toàn của bản thân, phải vậy không?”
“Ha ha ha…”
Hứa Cảnh Minh cười: “Con không biết cha con là ai sao? Cha con là thiên tài có tốc độ đột phá thành sinh mệnh Bản Nguyên nhanh nhất của tộc đàn nhân loại vũ trụ đương thời! Viện nghiên cứu Nguyên Sơ đương nhiên sẽ giao ra những vũ khí công nghệ cao lợi hại cho cha rồi.”
Hứa Lê Tinh gật đầu: “Cha à, cho dù cha có vũ khí lợi hại thế nào đi nữa, thì cha cũng phải cẩn thận mới được.”
Hứa Cảnh Minh có thể cảm nhận được sự quan tâm của con gái dành cho mình.
“Mau lại ăn cơm thôi.” Lê Miểu Miểu đứng trong phòng ăn, hô to.
“Đi thôi.” Hai cha con đứng dậy.
Ngày hôm nay, Lê Miểu Miểu tự mình nấu bữa tối.
...
Đêm khuya.
Lê Miểu Miểu nằm trong lòng Hứa Cảnh Minh, im lặng hồi lâu: “Cảnh Minh, em thấy hơi bất an.”
“Cuộc đời của mỗi con người đều có những giai đoạn chuyển biến khác nhau. Anh đã là sinh mệnh Bản Nguyên, thì nhất định phải bước sang một giai đoạn mới.”
Hứa Cảnh Minh an ủi: “Miểu Miểu, em cũng phải học cách trưởng thành để quản lý tập đoàn Lê Mộc, đây cũng chính là giai đoạn mới của em.”
“Ừm.”
Lê Miểu Miểu khẽ đáp: “Em nhất định sẽ quản lý tập đoàn Lê Mộc thật tốt.”
Hai vợ chồng hưởng thụ khoảng thời gian ở chung hiếm hoi, bởi vì sau này bọn họ chỉ có thể gặp nhau ở mạng thế giới ảo.
Lần tiếp theo gặp nhau ở hiện thực, cũng không biết là sau bao nhiêu năm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận