Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1369: (Phần 11) Đấu trường Thời Không (2)

“Thọ mệnh mười vạn năm” Hứa Cảnh Minh đi tới một hành tinh du lịch xinh đẹp, chính là địa điểm cuối đời do ông nội lựa chọn: “Ông nội, ba mẹ, Miểu Miểu, Lê Tinh… Mỗi người bọn họ đều sắp nghênh đón đại nạn.
Điều này khiến Hứa Cảnh Minh khó chịu hơn bất kỳ trận chiến nào. Những người quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn, đều sẽ lần lượt rời bỏ hắn mà đi.
“Cảnh Minh. Lê Miểu Miểu ở trong hành lang, nở nụ cười với Hứa Cảnh Minh. Giờ phút này, cô có mái tóc ngắn trắng xám, cũng có nếp nhăn trên mặt.
Hứa Cảnh Minh tiến lên, nắm lấy tay vợ mình.
“Cha mẹ và mấy người khác đều tới rồi, bọn họ đang ở bên trong với ông nội” Lê Miếu Miểu nói. “Ừm. Hứa Cảnh Minh gật đầu, liếc mắt đã thấy con gái Hứa Lê Tinh và con rể Mạnh Thiên ở phía xa. Hai người bọn họ cũng trông rất già, đều đã bạc tóc và có nếp nhăn trên mặt.
“Ba” Hứa Lê Tinh, Mạnh thiên đều đi tới.
Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu với con gái và con rể.
Tình cảm giữa Hứa Lê Tinh và Mạnh Thiên rất tốt, bản thân Hứa Cảnh Minh cũng rất vừa lòng với đứa con rể này, nhưng tiếc là Mạnh Thiên cũng không thể nào trở thành sinh mệnh Cao Duy.
Ngay sau đó, Hứa Cảnh Minh và Lê Miểu Miểu cùng nhau đi vào phòng.
Trong phòng. Ông cụ Hứa vô cùng già nua nằm ở trên giường, phát ra hơi thở mỏng manh cũng như khí tức hủ bại, rõ ràng là đã đi tới ngày cuối cùng của cuộc đời.
Cha Hứa và mẹ Hứa hiện giờ đang ở bên cạnh ông ấy.
“Cảnh Minh tới rồi. Ông cụ Hứa nhếch miệng, lộ ra ý cười: “Cháu trai của ta, ha ha ha…” Hứa Cảnh Minh đi qua, ngồi ở mép giường, nắm lấy bàn tay khô gầy giống như vỏ cây của ông nội. Cuộc đời chính là như thế, cho dù là sinh mệnh Bản Nguyên cấp mười có thể duy trì phong độ thật lâu thật lâu, nhưng khi đến thời khắc cuối cùng, thì vẫn trở nên vô cùng già yếu, chuẩn bị nghênh đón cái chết.
“Đừng buồn, có gì đáng buồn chứ. Ông cụ Hứa cười với Hứa Cảnh Minh: “Khi ta còn trẻ, theo phong tục quê hương, những kẻ có thể sống đến một trăm tuổi đều được gọi là lão thọ tinh, những ai sống đến tám chín mười tuổi rồi qua đời đều được tính là hỉ tang. Mà ông nội ngươi… đã sống đến mười vạn tuổi! Rõ ràng là đại hỉ tang, đại hỉ tang nha!”
“Vâng, đại hỉ tang” Hứa Cảnh Minh nhìn ông nội.
“Ta thật sự vui vẻ.
Ông cụ Hứa mỉm cười nói: “Đời này a, coi như mỹ mãn. Cuộc đời của con người … Tựa như một trò chơi vô cùng vĩ đại. Đến khi trò chơi kết thúc, thì sẽ có bảng xếp hạng. Ta tin rằng, thứ hạng của ta nhất định rất cao rất rất cao”
“Nhất định, ngươi đích thị là game thủ chuyên nghiệp” Hứa Cảnh Minh nói.
“Trong mỗi trò chơi, thứ hạng quả thực rất quan trọng, nhưng điều quan trọng nhất… chính toàn bộ quá trình chơi, phải chơi thật vui vẻ” Ông cụ Hứa nhìn Hứa Cảnh Minh: “Trò chơi nhân sinh này, ta đã chơi cực kỳ vui vẻ. “Sau này, những người còn lại cũng sẽ lần lượt ra đi, và ngươi có thể là người duy nhất còn ở lại. Ông cụ Hứa nhìn Hứa Cảnh Minh: “Trong trò chơi này, ngươi sẽ đánh mất rất nhiều bạn đồng hành. Tuy nhiên, trò chơi một người này đôi khi cũng sẽ rất thú vị! Điều quan trọng nhất chính là ngươi cần phải chơi thật tốt trò chơi này, từ đó mới có thể phục sinh những người chúng ta, phải không nào? Ha ha ha…”
Hứa Cảnh Minh chăm chú lắng nghe.
“Ta biết, ngươi nhất định thấu hiểu hơn ta. Ông cụ Hứa xua xua tay: “Các ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn tâm sự với cha ngươi nhiều chút.
“Vâng, ông nội. Hứa Cảnh Minh, Lê Miểu Miểu, Hứa Lê Tinh, Mạnh Thiên cùng với mẹ Hứa đều tạm thời đi ra ngoài.
Bọn họ vừa ra ngoài, đã nhìn thấy được nhóm người vợ chồng Lê Thần An, Hứa Phương Cẩn, Hứa Bích Vân cũng đang đợi ở bên ngoài.
Nửa tiếng sau.
“Ông nội” Hứa Cảnh Minh, Lê Miểu Miểu và những người khác nhìn về phía căn phòng, đều cảm ứng được khí tức của ong cụ Hứa đã tiêu tán.
Ông cụ Hứa đã qua đời.
Thời gian vẫn luôn tiến về phía trước, không có cách nào ngăn cản.
Dù là sự tồn tại chung cực cao cao tại thượng, cũng không ngăn nổi tuyến thời gian tiến về phía trước.
Không lâu sau khi ông cụ Hứa qua đời, cha Hứa mẹ Hứa, vợ chồng Lê Thần An đều liên tiếp nghênh đón đại nạn thọ mệnh.
Sự ra đi của từng người thân giống như những cây dao nhỏ lần lượt cứa vào tim Hứa Cảnh Minh.
Cuối cùng, Lê Miểu Miểu cũng đã hết tuổi thọ.
“Miểu Miểu”
Hứa Cảnh Minh và người vợ Lê Miểu Miểu ngồi trong đình viện ở ngôi nhà cũ tại Trái Đất, ngắm nhìn hoàng hôn nhiễm đỏ hơn phân nửa bầu trời.
“Ta cũng phải đi rồi. Lê Miểu Miểu để lộ ý cười xán lạn trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của, nhìn Hứa Cảnh Minh: “Đời này của ta rất hạnh phúc, bởi vì vẫn luôn có một người chiều chuộng ta, che chở ta. Ta thật sự cảm kích vận mệnh, khi để ta có ngươi làm bạn suốt cả đời này”
“Miểu Miểu, chúng ta sẽ gặp lại” Hứa Cảnh Minh nói với vợ mình.
“Gặp hay không gặp, ta cũng rất thỏa mãn. Cảnh Minh, ngươi nhìn đi, hoàng hôn cũng rất đẹp” Lê Miểu Miểu mỉm cười dựa vào bả vai Hứa Cảnh Minh, ngắm nhìn mặt trời dần dần lặn xuống núi non.
Hứa Cảnh Minh nhìn lên bầu trời xa xăm, khí tức của người vợ Lê Miểu Miểu bên cạnh tiêu tán.
1291 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận