Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 162: Tốc độ nhanh nhất thế giới (2)

Nhóm người Hứa Cảnh Minh lần lượt lựa chọn binh khí và trang bị.
“Đội trưởng, cậu thật sự không chọn khiên sao?”
Vương Di hỏi.
“Thời điểm đối mặt với Lôi Vân Phóng, xét theo bộ pháp của hắn ta, tôi chắc chắn sẽ không có thời gian để đổi binh khí mới.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Nếu tôi sử dụng khiên trong trận chiến này, tỷ lệ thắng cơ hồ bằng không. Dù sử dụng ngân thương có chút nguy hiểm, nhưng tính công kích lại mạnh hơn.”
Khiên Pháp Bát Cực của hắn tuy rất hung mãnh, nhưng cũng phải xem đối thủ là ai.
Khi đối mặt với Lôi Vân Phóng, người có bộ pháp đứng đầu thế giới, Khiên Pháp Bát Cực của Hứa Cảnh Minh có lẽ cũng không thể tiếp cận được. Dù phòng thủ có kiên cố đến đâu thì bản thân cũng chỉ là bia ngắm, câu kéo thời gian lâu thêm chút đỉnh nữa thôi.
Hơn nữa. . .
Cho dù muốn vượt qua tháp Tinh Không, thì cũng phải dựa vào thương pháp!
Thương pháp có thể tiến bộ nhanh chóng thể theo nhu cầu chính mình. Mà trận chiến đỉnh cao ngày hôm nay là cơ hội mài giũa hiếm có khó tìm. Mặc kệ vì thắng lợi, hay là vì luyện tập, mình đều phải chọn ngân thương.
“Đội trưởng, Hứa Cảnh Minh kia không có chọn khiên.”
Có thể thấy rõ khu vực chuẩn bị ở phía bên kia.
Lôi Vân Phóng khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đây là quyết đánh đến cùng, không cho chính mình đường lui, có chút ý tứ.”
Xôn xao! Xôn xao!
Hai đội đã sẵn sàng, tất cả mười người đã bay vào bản đồ
. . .
. . .
Bản đồ cổ trấn, mưa phùn bay lả tả, mười mấy người tản ra khắp thị trấn.
“Bản đồ cổ trấn.”
Hứa Cảnh Minh xuất hiện ở một ngõ nhỏ, lộ ra nụ cười: “Tôi còn nhớ rất rõ, trận chiến cấp thần đầu tiên ở Trung Quốc cũng là bản đồ cổ trấn.”
“Mọi người, tập trung ở nơi chị Di trước.”
Hứa Cảnh Minh ở trong nhóm nói.
“Được.”
“Đúng vậy.”
“Lôi Vân Phóng đang làm gì thế! Ông ta đang ở trên tháp chuông!”
Giọng của Dương Thanh Thước trong nhóm ngạc nhiên thốt lên.
Hứa Cảnh Minh lập tức nhảy lên mái nhà, đúng lúc có thể nhìn thấy tòa nhà cao nhất ở trung tâm thị trấn, chính là tháp chuông. Giờ phút này, một bóng người áo xanh đang đứng trên đỉnh tháp chuông.
Lôi Vân Phóng mặc bộ quần áo màu xanh, sau lưng là hai thanh đao, ông ta đứng trên tòa nhà cao nhất thị trấn để nhìn ra toàn cảnh thị trấn.
Mưa phùn bay lả tả, tạt vào trên mặt, khiến cho tâm tình Lôi Vân Phóng vô cùng tốt.
Ánh mắt hắn ta quét về bốn phương tám hướng! Nếu nhìn thật kỹ, hắn chợt phát hiện bóng người ở cửa sổ từ đằng xa, chính là Hành Phương đang lén lút nhìn hắn.
“Phát hiện một người.”
Lôi Vân Phóng lấy đà, rồi hóa thành tàn ảnh rơi xuống một nóc nhà phía xa, lại vèo một chút bay ra thật xa.
Ông ta có thể cảm nhận được gió ở bên tai.
Lôi Vân Phóng di chuyển giống như đang cưỡi gió vậy.
Ông ta không chọn áo giáp mà chỉ mặc bộ quần áo vải, trang bị nặng nhất trên người chính là hai thanh đao mỏng như cánh ve.
“Không tốt, ông ta phát hiện tôi.”
Hành Phương có chút hoảng.
Lôi Vân Phóng quá nhanh, khoảng cách hơn 300 thước mà Lôi Vân Phóng chỉ mất vài giây đã tới rồi. Hành Phương chật vật chạy như bay trên con đường lát đá phiến, hắn bỗng phát hiện một bóng người mặc đồ xanh đánh úp từ phía sau.
“Đi.”
Hành Phương chợt xoay người, hai thanh đoản mâu đột nhiênbị văng ra.
Thân ảnh màu xanh chợt xẹt qua bên người Hành Phương.
Hành Phương trợn to hai mắt, mi tâm có vết đao màu đỏ, thân thể hóa làm hư vô tiêu tán.
Bóng dáng màu xanh chợt lóe rồi biến mất, rời khỏi nơi này.
. . .
. . .
“Lần này, tiền bối Lôi Vân Phóng đã hoàn toàn thể hiện bộ pháp của mình. Nhìn xem, tốc độ hiện tại của ông ta cao nhất đạt tới 73.8 thước/giây.”
Tại phòng phát sóng trực tiếp, mọi người ngay lập tức đánh dấu tốc độ của cái bóng người màu xanh đang bay. Tốc độ kia thực sự kinh khủng.
“Thậm chí nếu nhìn ra thế giới, đây là tốc độ cao nhất mà các tuyển thủ có thể đạt được hiện nay.”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm nói: “Khi đối mặt với tốc độ kinh khủng như vậy, những người bình thường đều không thể phản ứng kịp thời.”
. . .
. . .
“Hành Phương bị giết, Lưu Xung Viễn bị giết.”
Sau khi nhận được tin thông báo tổ đội, Hứa Cảnh Minhlập tức lao vào một quán rượu gần đó, rồi nhanh chóng đi lên tầng ba. Hắn không còn biện pháp nào khác, thể trọng của hắn cộng thêm trọng lượng binh khí áo giáp, phần mái của một số tòa nhà trong cổ trấn sẽ không thể chịu nổi.
Hứa Cảnh Minh đứng trên lầu 3 của quán rượu rồi nhìn quanh bốn phía, khi liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng màu xanh ở giữa cơn mưa phùn mênh mông.
“Tiền bối Lôi, có gan thì tới đánh một trận không?”
Hứa Cảnh Minh quát to, thanh âm mang theo tiếng sấm cuồn cuộn, vang vọng toàn bộ trấn nhỏ. Lôi Vân Phóng đang đi trên đường thì lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Hứa Cảnh Minh.
“Tôi không phát hiện cậu, nhưng cậu lại chủ động hiện thân.”
Trong mắt Lôi Vân Phóng hiện lên sự hưng phấn, cơ thể chớp nháy một cái, bóng người màu xanh đã nhanh chóng đi thẳng đến quán rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận