Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1205: (Phần 10) Tiêu diệt (3)

“Vù”
Ba người viện trưởng, đảo chủ, tháp chủ hợp lực đuổi giết yêu nhện nghìn mắt Thâm Uyên, không thể chú ý đuổi giết Ngu Phương Đà và Khung Dục Hộc, để cho hai người bọn chúng lao ra khỏi trận pháp. Tuy nhiên, vào khoảnh khắc bọn chúng vừa mới lao ra khỏi trận pháp, thì lại rơi vào thế giới huyễn tưởng! Hứa Cảnh Minh vẫn luôn ở theo dõi trận chiến, khi nhìn thấy Ngu Phương Đà và Khung Dục Hộc muốn chạy trốn, hắn liền thi triển thế giới huyễn tưởng để vây hãm hai sinh mệnh Thâm Uyên này.
“Rầm ầm ầm ~~~”
Hứa Cảnh Minh lập tức cảm giác được gánh nặng đè lên ý thức quá lớn, ngay cả những sợi khí tức ô nhiễm dính vào người hắn trước đó cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Thấy không thể chịu đựng nổi, Hứa Cảnh Minh đành bất đắc dĩ buông tha Khung Dục Hộc, chuyên tâm vây hãm Ngu Phương Đà.
Khi chỉ vây hãm một tên, Hứa Cảnh Minh cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Những tên si mê việc hiến tế Thâm Uyên đã bị ô nhiễm quá nặng nề, ắt hẳn cũng không có nhiều năng lực chống lại thế giới huyễn tưởng. Mình chí ít có thể vây khốn tên này trong vòng vài phút. Hứa Cảnh Minh chuyên tâm vây hãm một mình Ngu Phương Đà, lập tức cảm giác gánh nặng đè lên ý thức đã giảm bớt không ít.
Vù!
Khi Khung Dục Hộc phát hiện thế giới huyễn tưởng đã tiêu tan, không chút do dự mà sải cánh rời khỏi vũ trụ chân thật này, chạy trốn đến một nơi xa xôi.
Trong số ba sinh mệnh Thâm Uyên này, nếu xét về phương diện chạy trốn, Khung Dục Hộc thật sự là kẻ mạnh nhất.
Nó chỉ vẩy cánh mấy lần, là đã vượt qua khoảng cách xa xôi vô tận, lúc này mới âm thầm thở ra một hơi.
“Tư Nam đã chết rồi. Khung Dục Hộc cảm ứng nhân quả, liền xác định nhân quả của yêu nhện nghìn mắt Thâm Uyên đã hoàn toàn biến mất, đồng thời cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết về sự tồn tại của nó nữa. “Tư Nam đã hiến tế một số lượng lớn sinh mệnh Cao Duy trong những năm tháng dài đằng đẵng, hiển nhiên nắm giữ rất nhiều phương pháp thủ đoạn, cũng như vô vàn kinh nghiệm nguy hiểm. Muốn đánh bại nó thì rất dễ, còn muốn giết chết nó lại rất khó, thế nhưng ba gã cường giả xa lạ kia chỉ cần liên thủ với nhau, vậy mà đã hoàn toàn giết chết Tư Nam chỉ trong chớp mắt. Khung Dục Hộc thật sự có hơi bị dọa sợ.
“Thủ đoạn của đám người này, dường phư có thể sánh ngang với nửa bước cảnh giới thứ ba rồi. Khung Dục Hộc suy đoán. “May mắn…”
“May mắn thay, vào thời điểm bọn hắn hợp lực đối phó với Tư Nam, mình và Ngu Phương Đà có thể nhân cơ hội chạy trốn! Mà tên cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng thuộc con đường Tâm Giới kia … Chắc chỉ mới vừa bước vào cảnh giới Vĩnh Hằng chưa bao lâu, cho nên không thể thi triển thế giới huyễn tưởng để vây nhốt đồng thời cả mình và Ngu Phương Đà trong thời gian dài, đành phải đã lựa chọn buông tha cho mình, chỉ vây nhốt một mình Ngu Phương Đà. Khung Dục Hộc lập tức đã tổng hợp toàn bộ tình hình chiến đấu.
“Mình thật là may mắn! Nếu nhưng tên cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng thuộc con đường Tâm Giới kia đạt tới cảnh giới Vĩnh Hằng đỉnh phong, thì hắn có thể dễ dàng thi triển thế giới huyễn tưởng để vây nhốt hai người chúng ta trong vòng mấy phút đồng hồ. Cũng may, hắn cũng không mạnh cho lắm”
“Hơn nữa, hắn vốn có thù oán với Ngu Phương Đà, cho nên lựa chọn vây Ngu Phương Đà”
Khung Dục Hộc nghĩ lại mà sợ.
Ba người họ liên thủ, một kẻ thì đã chết, một kẻ thì bị vây, nó may mắn lắm mới có thể chạy thoát. “Chạy nhanh thôi, trốn về Thâm Uyên trước đã. Khung Dục Hộc lập tức tiếp tục vẩy cánh chạy trốn.
Ngu Phương Đà mới vừa ra khỏi trận pháp, thì đã rơi vào thế giới huyễn tưởng.
“Là thế giới huyễn tưởng” Ngu Phương Đà hoàn toàn có thể nhận ra được thế giới huyễn tưởng, bởi vì hắn đã nhìn vô số sinh mệnh bên trong thế giới huyễn tưởng mênh mông, mà hắn cũng là trong đó một trong số đó. Mặc dù thế giới này có đủ yêu hận tình thù, mỗi một sinh mệnh đều vô cùng chân thật, nhưng Ngu Phương Đà rất rõ rằng mọi thứ đều là ảo ảnh.
“Mình rõ ràng phát hiện ra đây là thế giới huyễn tưởng, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi “Phá vỡ cho ta, phá vỡ!” Ngu Phương Đà vô cùng sốt ruột, tâm linh ý thức của hắn ta cũng dốc hết toàn lực để xé rách thế giới huyễn tưởng này.
Dù sao thì Ngu Phương Đà sở hữu thực lực cực kỳ cường đại, Hứa Cảnh Minh cũng không có cách che lấp toàn bộ ý thức của hắn ta, nhưng ít ra vẫn có thể vây khốn ý thức hắn ta tại thế giới huyễn tưởng trong thời gian ngắn.
“Cảnh Minh. Ba người viện trưởng, tháp chủ, đảo chủ đã giải quyết xong yêu nhện nghìn mắt Thâm Uyên. “Năng lực của tôi có hạn, chỉ vây hãm được một tên” Hứa Cảnh Minh hiện thân ở bên cạnh.
“Tiếp theo đây, cậu cứ giao cho chúng tôi? Viện trưởng nói.
“Trận chiến này cũng là để tộc đàn nhân loại chúng ta lập uy trong mảnh cương vực này, mà giết hai cường giả Thâm Uyên luôn có tính răn đe hơn là giết một người” Tháp chủ Vĩnh Hằng đã nhiều lần xông xáo Thâm Uyên, cho nên cũng không hề thương hại những kẻ tiến hành hiến tế Thâm Uyên trong thời gian dài như vậy. Nếu như chỉ thỉnh thoảng hiến tế Thâm Uyên, thì có thể là do nhu cầu đặc biệt.
Nhưng nếu như hiến tế Thâm Uyên trong thời gian dài như vậy… thì chỉ có thể là do đã bị ô nhiễm nặng nề, trở nên hoàn toàn trầm luân, trở thành con rối của Thâm Uyên.
“Được. Hứa Cảnh Minh lập tức biến mất, lui về Tâm Giới, không muốn gây ảnh hưởng đến đám người viện truong.
1061 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận