Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 837: (Phần 7) 89 năm sau (1)

Lê Miểu Miểu, Hứa Lê Tinh đang chờ ở đây, sau khi thấy sự xuất hiện của Hứa Cảnh Minh, cả hai mẹ con đều thở phào nhẹ nhõm.
“Cha, cha đã làm nhiệm vụ hơn ba ngày rồi, vậy mà không hề liên lạc với con và mẹ.” Hứa Lê Tinh nói: “Con và mẹ có chút lo lắng, không nhịn được nữa bèn nhắn tin cho cha!”
“Cha bị trì hoãn vì một chuyện.” Hứa Cảnh Minh cười.
“Nhiệm vụ vẫn suôn sẻ chứ anh?” Lê Miểu Miểu hỏi.
“Anh gặp chút rắc rối, bất quá đã giải đã giải quyết.” Hứa Cảnh Minh khẽ nói: “Chẳng phải anh đã nói với hai người rồi ư? Chỉ cần có đủ công lao, thì sinh mệnh Bản Nguyên chết trận sẽ vẫn có cơ hội hồi sinh, vậy nên anh rất an toàn.”
Lê Miểu Miểu và Hứa Lê Tinh gật đầu.
“Hôm nay có gì hay ho không?” Hứa Cảnh Minh hỏi sang chuyện khác.
Mặc dù ý thức vẫn bị ảnh hưởng nhẹ, nhưng hắn vẫn cố kìm nén, giữ thái độ như thường trước mặt vợ con.
“Một buổi biểu diễn rất hoành tráng sắp diễn ra, đi thôi, con sẽ đưa hai người đến đó.” Hứa Lê Tinh lập tức đưa cha mẹ đi tới thế giới ảo khác.
….
Cuộc sống vẫn trôi qua như trước, Hứa Cảnh Minh dần dần thoát khỏi sự ảnh hưởng của lực lượng Cao Duy, bắt đầu tập trung vào việc học tập và quan tưởng ngôi sao Nguyên Sơ, lần lượt chấp hành nhiệm vụ chặn giết sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc, cũng như theo dõi tình hình lớn mạnh của người nhà và nền văn minh.
Trong những ngày này, Hứa Cảnh Minh đang dần dần tiến bộ về mọi mặt, các phương diện tích luỹ kiến thức, lực lượng tâm tinh và khả năng phối hợp Chiến Y Nguyên Sơ số 9 đều được cải thiện.
Bởi vì hiệu suất chặn giết quá cao, cho nên tần suất phát sinh các đợt cướp phá của Ngục tộc trong khu vực do Hứa Cảnh Minh quản lý đã giảm đi rất nhiều. Vì lẽ đó, viện nghiên cứu Nguyên Sơ cũng thường xuyên điều động hắn đến trấn thủ ở một nơi khác, nhưng không bao giờ đưa hắn tới tiền tuyến.
Dù sao đi nữa, bọn họ không muốn Hứa Cảnh Minh tiếp xúc với các cao thủ khủng bố nhất của Ngục tộc.
Cứ thế, 89 năm bất giác đã trôi qua.
“Bất tri bất giác, mình đã 152 tuổi rồi!”
Hứa Cảnh Minh bước đi trên bãi cỏ: “Mình đã từng cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, khi còn nhỏ thì dốc công khổ luyện, lớn lên rồi lại bắt đầu tranh tài, sau đó bị gãy chân phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, rồi tái xuất rồi giải nghệ hoàn toàn…. lúc đó, mình cảm thấy phần đời còn lại của mình sẽ trải qua cùng vợ Miểu Miểu ở thành phố Minh Nguyệt.”
“Ai ngờ, đó chỉ mới là bắt đầu.”
“Thế giới ảo xuất hiện, phương pháp tiến hoá trở nên phổ biến, mình một đường tu luyện, trải qua đủ loại sự tình, cuối cùng đột phá thành sinh mệnh Bản Nguyên, cả số phận của nền văn minh Trái Đất cũng vì thế mà thay đổi. Từ khi sinh ra cho tới khi trở thành sinh mệnh Bản Nguyên, mình chỉ mất 60 năm, nhưng lại cảm thấy thật lâu dài.”
“Sau khi trở thành sinh mệnh Bản Nguyên cho tới nay, đảo mắt đã trôi qua 92 năm, mình cảm thấy rất nhanh!” Hứa Cảnh Minh thổn thức.
Trước khi thế giới ảo xuất hiện, người hơn 100 tuổi đã được xem như là một lão nhân sống thọ, cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng bây giờ, người sống hơn 100 tuổi vô cùng phổ biển ở nền văn minh Trái Đất.
Đối với sinh mệnh Tinh Không, người hơn 100 tuổi chỉ mới là một đứa bé, còn đối với sinh mệnh Bản Nguyên thì…
Không có bao nhiêu sinh mệnh Bản Nguyên còn nhỏ tuổi như thế.
“Khó mà tưởng tượng được mình của mấy nghìn năm sau, hoặc mấy chục nghìn năm sau sẽ có tâm tính ra sao?” Hứa Cảnh Minh đã không còn giống như lúc hắn vừa trỏ thành sinh mệnh Bản Nguyên.
Trong 92 năm trấn thủ ở vực vũ trụ Thiên Mãng, hắn chém giết rất nhiều sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc, nhưng cũng thấy được nhiều hành tinh có sự sống lâm vào tình cảnh diệt vong.
Điều này cũng khiến tâm cảnh của Hứa Cảnh Minh trở nên rộng lớn như biển cả, cũng khiến cho tâm linh của Hứa Cảnh Minh càng thêm sâu lắng, đồng thời giúp hắn tích lũy động lực càng kinh khủng, mãnh liệt.
Hắn muốn thay đổi tình hình ở biên giới, thay đổi số phận của vô số hành tinh có sự sống phải trải qua “tai kiếp” hết lần này đến lần khác. Hắn có lẽ có chút không biết lượng sức mình, nhưng hắn không mong mình có thể cải biến triệt để, chỉ mong thay đổi được một chút thôi là được.
Ví dụ như trong 92 năm này, hắn đã chặn giết nhiều sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc như thế, tần suất bị “cướp bóc” của rất nhiều liên minh sao đã giảm mạnh. Theo số liệu đánh giá, Hứa Cảnh Minh cứu giúp ít nhất mấy chục nghìn “hành tinh có sự sống”.
Tuy là so với vô số hành tinh có sự sống trong ở ba vực vũ trụ lớn giáp ranh với Ngục tộc và bảy vực vũ trụ lớn giáp ranh với Thần tộc Hư Không, thì số lượng các hành tinh có sự sống được cứu giúp bởi Hứa Cảnh Minh chẳng đáng là gì, nhưng Hứa Cảnh Minh tin rằng mình chỉ cần tiến bộ hơn nữa, thì sức ảnh huởng của mình sẽ càng lan toả rộng hơn.
Vù vù!
Hứa Cảnh Minh đi qua trên bãi cỏ, đến trước một cái ghế dựa, cái bàn và một học giả.
“Thầy Mang Du.” Hứa Cảnh Minh khiêm nhường nói.
“Ngô Minh.”
Đại học giả Mang Du này có mái đầu trọc lóc, hai mắt màu vàng vô cùng ôn hòa. Hắn ta chính là nghị viên Liên minh Nhân Loại Vũ Trụ, trình độ học vấn đạt tới cấp 1322, có thành tựu rất cao về phương diện “mô hình không gian phụ thuộc”, bản thân cũng đã sáng tạo ra 15 loại “mô hình không gian phụ thuộc”.
“Thời gian của chúng ta rất quý giá.” Đại học giả Mang Du mỉm cười nói: “Chúng ta bắt đầu học tập thôi!”
“Vâng thưa thầy Mang Du.” Hứa Cảnh Minh gật đầu ngồi xuống.
“Lần trước, chúng ta đã học về mô hình không gian 172…”
Mang Du chỉ về phía bên cạnh, một lượng lớn các khối lập thể ba chiều xuất hiện trong không trung.
Hứa Cảnh Minh cẩn thận lắng nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận