Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 959: (Phần 8) Ba đại cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ (1)

“Chắc phải để mấy lão già ra tay thôi.”
Sinh mệnh Bản Nguyên cấp mười Ngục tộc cũng không có cách nào đối phó với “Bước đi Cao Duy”, ngay cả ba đội ngũ coi như rất xuất chúng trong nội bộ Thần tộc Hư Không cũng đều thất bại.
Thế hệ trẻ không dám xin tham chiến nữa!
Còn lão giả thì sao?
Trong Thần tộc Hư Không, rất nhiều lão giả đã sống đến bảy tám vạn năm, đương nhiên cũng có thực lực đủ mạnh.
Ngay cả ở cấp độ của Ma Tuân, bọn họ cũng có thể lấy một chọi một mà giết chết ông ta, thì nhất định cũng có thể tiêu diệt đội ngũ của Ngô Minh, nhưng…
“Bảo tôi ra tay? Tôi đã sống hơn chín vạn năm, cũng sắp hết tuổi thọ, mà lại phải đi bắt nạt một Nhân tộc mới 383 tuổi?” Một lão giả thấp bé lắc đầu: “Bảo tôi đối phó với cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ, tôi sẵn sàng liều mạng! Bảo tôi đi đối phó với một thằng nhóc mấy trăm tuổi, tôi không đi!”
“Sâm Nhật trưởng lão, thế hệ trẻ của Thần tộc Hư Không chúng ta không đối phó nổi hắn.” Một người trong quang ảnh bất đắc dĩ nói: “Lẽ nào cứ để cái tên Ngô Minh kia không biết trời cao đất dày là gì hay sao?”
“Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt! Chúng ta cứ giữ mạng cho hắn, để thế hệ trẻ biết mình còn thua kém bao xa.”
Lão giả thấp bé cảm khái nói: “Thế hệ trẻ tuổi của Thần tộc Hư Không chúng ta đều quá kiêu ngạo, căn bản không để các thiên tài thuộc dị tộc khác vào mắt. Ta cảm thấy sự xuất hiện của gã “Ngô Minh” thuộc tộc đàn nhân loại là một chuyện rất tốt, hắn ta có thể giúp thế hệ trẻ tuổi hiểu rõ bản thân, biết được khoảng cách giữa mình và thiên tài chân chính.”
“Thần tộc Hư Không chúng ta sở dĩ lớn mạnh như vậy, cũng là bởi vì nắm giữ nhiều phương tiện! Di sản truyền thừa ưu tú hơn, tài nguyên phong phú hơn, phương pháp tiến hóa tốt hơn, vậy nên mới vượt trội hơn những tộc đàn khác.”
“Tên nhân loại Ngô Minh này tu luyện “Phỏng đoán ngôi sao Nguyên Sơ” — một bí tịch truyền thừa yếu kém hơn so với Thần tộc Hư Không chúng ta! Thế nhưng hắn đã có thể áp chế được thế hệ trẻ tuổi của Thần tộc Hư Không chúng ta dù chỉ mới hơn 300 tuổi… Đây mới thật sự là thiên tài.” Ông lão thấp bé nói.
“Sâm Nhật trưởng lão, ông xác định không muốn động thủ thật sao?” Bóng người trong quang ảnh hỏi câu cuối cùng.
“Cậy lớn bắt nạt bé với thiên tài như thế là một sự sỉ nhục, tôi đây không đời nào làm được. Hơn nữa, tôi tin rằng… toàn bộ các vị cường giả lớn tuổi của Thần tộc Hư Không đều không bằng lòng làm vậy.” Ông lão thấp bé nói.
Thực tế đúng như suy đoán của Sâm Nhật trưởng lão.
Các lão gia hỏa sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 của Thần tộc Hư Không sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 đều sở hữu thực lực vượt xa những cường giả cùng cấp của tộc đàn nhân loại, đồng thời cũng nắm giữ những địa vị rất cao trong tộc đàn, vậy nên bọn họ rất chú trọng danh dự, căn bản không muốn ra tay!
Chiến tinh cấp 10 số hiệu 11, vực vũ trụ Thương Yến thuộc lãnh thổ tộc đàn nhân loại.
Hứa Cảnh Minh ngồi trên vòng bảo hộ bên ngoài chiến tinh, vừa ngắm nhìn tinh không mênh mông vừa uống từng ngụm rượu.
“Mình đã tới chiến tinh này được mười năm.” Hứa Cảnh Minh bất đắc dĩ: “Trong hai năm đầu tiên, mình đã lần lượt nghênh đón ba đội ngũ Thần tộc Hư Không! Tám năm sau đó… Vậy mà không hề có một đội ngũ Thần tộc Hư Không nào tới nữa.”
“Sợ mình rồi sao?”
“Không phải chứ! Dựa theo tài liệu tình báo, mình phát hiện ít nhất mười kẻ trong số các sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 Thần tộc Hư Không có khả năng đánh mình chạy té khói.” Hứa Cảnh Minh ngẫm nghĩ.
“Đội ngũ Potia, đội ngũ Húc Mộc, đội ngũ Đại Khắc, đội trưởng của ba chiến đội này đều rất trẻ trung, không quá một vạn tuổi.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ: “Những lão giả kia đâu? Chẳng lẽ bọn hắn muốn giữ thể diện, cho nên không ra tay sao?”
Mặc dù biết rằng các thành viên trong Thần tộc Hư Không cực kỳ coi trọng danh dự, thà tử trận chứ không lui bước!
Để một lão giả bảy, tám vạn tuổi tới bắt nạt một thanh niên hơn ba trăm tuổi… thì đúng là một chuyện sỉ nhục đối với Thần tộc Hư Không.
“Bọn hắn có lẽ đều đã suy đoán rằng mình đang sở hữu báu vật có khả năng “bước đi Cao Duy”, thế mà không có kẻ nào động lòng sao?”
Hứa Cảnh Minh nghĩ: “Hay là… Cho dù động lòng, nhưng không chắc chắn có thể cướp được báu vật của mình?”
Hứa Cảnh Minh cũng cảm thấy thú vị.
Hắn rõ ràng đang ở tuyến đầu, nhưng hiện tại lại không hề nghênh đón bất kỳ một trận chiến nào.
Theo lẽ thường, chiến trường Thần tộc Hư Không rất nguy hiểm, tộc đàn nhân loại thắng thì ít mà thua thì nhiều, nhưng Hứa Cảnh Minh vẫn duy trì được tỷ lệ toàn thắng! Kỳ lạ nhất chính là Thần tộc Hư Không lại để mặc cho tình hình này tiếp tục diễn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận