Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 481: (Phần 4) Sát ý (3)

Hứa Cảnh Minh biết rất rõ rằng đối với những ‘sinh mệnh hành tinh’ có tuổi thọ dưới 200 tuổi kia mà nói, cuộc sống trong thế giới Huyết Vũ chiếm gần một nửa cuộc đời họ.
Đối với bọn họ, nơi này có bao nhiêu khác biệt so với cuộc sống thực?
“Những người bỏ mạng đều là thuộc hạ của mình, bởi vì đối phương muốn nhắm vào mình, cho nên bọn hắn mới bị liên lụy?” Hứa Cảnh Minh nghĩ thầm.
“Đội trưởng Cảnh.”
Đột nhiên, một tiếng gầm thét vang lên ở đằng xa.
Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn.
Triệu Đức Phương cưỡi ngựa đi tới, lạnh lùng nhìn Hứa Cảnh Minh, quát lớn: “Bọn loạn tặc Hoàng Tuyền môn hoành hành trong khu vực dưới quyền quản lý của ngươi. Ngươi là đội trưởng đội vệ binh Huyết Vũ, thế mà lại biến mất vào thời khắc mấu chốt? Ngươi làm đội trưởng như vậy thì có tác dụng gì?”
“Bách hộ đại nhân, đội của ta có bao nhiêu người chết?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Hừ hừ.”
Triệu Đức Phương cười lạnh: “Hai đội phó của ngươi, Tiền Diêm ở nhà, cả nhà đều chết hết. Trương Khả cũng giống như ngươi, mất tích cho đến bây giờ! Trong số 30 tên vệ binh Huyết Vũ phổ thông, chỉ còn ba người sống sót! Những người khác đều đã bỏ mạng, ngay cả những người ở nhà và người thân của họ đều bị giết.”
Đôi mắt Hứa Cảnh Minh có chút phiếm hồng.
Tên điên này.
Hắn ta giết người, vậy mà còn giết cả nhà sao?
Thông tin tình báo nói không sai, tính cách của Trình Yến Nhiên này rất méo mó, đích thị là một kẻ mất trí!
“Ta cũng phải hỏi lại ngươi, trong lúc mũi tên báo động vang lên, ngươi ở đâu?” Triệu Đức Phương quát tháo, tất cả vệ binh Huyết Vũ xung quanh đều nhìn Hứa Cảnh Minh, thật ra bọn họ đều đồng tình với Hứa Cảnh Minh.
Nếu không trốn đi mà bị loạn tặc Hoàng Tuyền môn bao vây, Hứa Cảnh Minh nhất định sẽ mất mạng.
“Còn lực lượng vệ binh phụ trợ bị giết thì sao?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Hàng chục người đã chết.”
Triệu Đức Phương lạnh lùng nói: “Chuyện lần này chắc chắn sẽ đến tai Thiên hộ đại nhân, thậm chí cả trấn phủ sử cũng sẽ biết. Người đội trưởng ‘bất tài’ như ngươi không thể thoát tội được đâu, ngươi cứ về suy nghĩ làm sao để xin Thiên hộ đại nhân tha thứ đi.”
Hứa Cảnh Minh im lặng quay đầu rời đi, chợt nhìn thấy một bóng người ướt sũng chạy tới từ đằng xa, đó là Trương Khả.
“Đội trưởng.”
Toàn thân Trương Khả ướt sũng, hắn ngạc nhiên hỏi: “Ngài không sao chứ?”
“Lúc đó ta tình cờ ở bên ngoài khu vực quản lý, thoát được một kiếp.” Hứa Cảnh Minh nói, may mắn thay, đội của hắn ít nhiều gì vẫn còn một người sống sót.
“Lúc đó, ta vừa ra khỏi thanh lâu để chuẩn bị trở về nhà, nhưng bị tấn công ngay trên đường đi. Ta lập tức nhảy xuống sông, cho nên mới may mắn thoát được một mạng.”
Trương Khả nói: “Ta cũng không biết những tên loạn tặc hung hãn này từ đâu ra.”
“Nghe vệ binh phụ trợ nói, bọn hắn đến từ Hoàng Tuyền môn.” Hứa Cảnh Minh nói.
Số lượng vệ binh phụ trợ trong khu vực quản lý rất lớn, hầu như tất cả bọn họ đều là cao thủ nhập lưu, tốc độ chạy trốn cũng cực kỳ nhanh. Một số người đã nhìn thấy đám sát thủ, nhận ra một số phạm nhân bị truy nã trong số đó.
“Tổng cộng bao nhiêu huynh đệ đã chết?” Trương Khả hỏi.
“Ngoại trừ ta và ngươi, chỉ có ba huynh đệ còn sống.”
Sắc mặt Hứa Cảnh Minh vô cùng khó coi: “Hoàng Tuyền môn thậm chí còn đuổi giết đến tận nhà của không ít huynh đệ, thậm chí còn không buông tha cho người nhà bọn họ.”
“Đến nhà?”
Mặt Trương Khả biến sắc: “Nhà ta—”
Trương Khả quay đầu chạy vội.
“Trương Khả! Quay lại đây!” Triệu Đức Phương cưỡi ngựa đi tới, giận dữ hét lên, ông ta cũng muốn chất vấn đội phó Trương Khả này. Ông ta không thể kiểm soát được tên đội trưởng ‘Cảnh Minh’ có chỗ dựa vững chắc kia, chẳng lẽ cũng không quản được một Trương Khả?
Nhưng lúc này, đội phó Trương Khả cũng không quay đầu lại, chạy vội về nhà.
Hứa Cảnh Minh cũng nhận ra vấn đề, cũng chạy theo.
“Tên khốn!” Triệu Đức Phương tức giận, tên tiểu tử Trương Khả đó cũng dám bỏ qua hắn?
...
...
Trương Khả cuối cùng cũng chạy về đến nhà.
Cửa nhà mở to.
Trương Khả đứng trước cửa nhà nhìn vào trong, máu tươi loang lổ nhuộm đỏ giấy dán cửa sổ, phía xa, các thi thể nằm ngổn ngang khiến mặt Trương Khả biến sắc.
Trương Khả như phát điên mà lao vào.
Từng xác chết một.
Lão phụ thân từng làm vệ binh Huyết Vũ, cho nên bản lĩnh cũng khá ngoan cường, đã giết hai cao thủ của Hoàng Tuyền môn. Tuy nhiên, ông lại bị cây ngân thương đâm chết, cả thân thể dính ở trên tường! Ngân thương cũng không được rút ra, có thể thấy kẻ địch tàn nhẫn đến mức nào.
Những người khác trong nhà không có năng lực phản kháng, lần lượt ngã xuống đó.
“Cha, mẹ, A Bồ…” Mắt Trương Khả mờ đi, cuối cùng ngẩn người ra ôm ba đứa bé.
Phụ thân của Trương Khả đã dạy hắn võ thuật từ khi hắn còn nhỏ.
Hắn tiến lên từng bước, trở thành một trong những vệ binh Huyết Vũ ở Đế Đô. Sau khi cưới được thê tử hiền lành, thê tử hắn cũng sinh ra ba người con, nhưng ngược lại, hắn lại mải ham vui, chơi bời với bằng hữu, say sưa ở thanh lâu.
“Con của ta …” Trương Khả ôm đứa nhỏ, ngồi ở chỗ đó bất động, giống như một thân cây chết.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hứa Cảnh Minh cảm thấy rất khó chịu.
Cho dù đã trải qua rất nhiều trong thế giới Huyết Vũ, hắn vẫn bị kích thích khó chịu như cũ.
Là thế giới ảo!
Đây chỉ là thế giới ảo!
Tất cả đều… là ảo! Bọn họ chết ở đây nhưng vẫn còn sống ở hiện thực!
Tất cả chỉ là ảo!
Hứa Cảnh Minh tự thuyết phục mình hết lần này đến lần khác.
“Trình Yến Nhiên, ngươi điên rồi! Ngươi bị điên rồi!”
Cuối cùng Hứa Cảnh Minh cũng không thuyết phục được bản thân, cũng không nén được tức giận: “Ngươi coi những người này là gì, con kiến? Heo chó? Được! Được lắm!”
“Từ khi ta đến thế giới Huyết Vũ này, đây là lần đầu tiên ta muốn giết người!”
Sát khí của Hứa Cảnh Minh cực kỳ mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận