Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1133: (Phần 9) Đám bạn chí cốt qua đời (2)

“Bất tri bất giác, ta đã hơn 2900 tuổi” Đới Thông Đạt cười: “Ta và Hiểu Thanh đều đã đầu tóc bạc trắng, nhưng Cảnh Minh con vẫn còn trẻ trung như cũ”
“Sư huynh sau này nhất định sẽ trở thành cường giả Chí Cao” Đới Hiểu Thanh khâm phục: “Thật đáng tiếc, chúng ta không thể chờ đến lúc ấy “Mọi người có gì cần giúp đỡ gì không?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
Đới Thông Đạt, Đới Hiểu Thanh nhìn nhau.
“Không cần” Đới Thông Đạt mở miệng: “Tập đoàn Lê Mộc đã trợ giúp chúng ta rất nhiều, cho nên chúng ta cũng không có gì phải lo lắng”
Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu.
“Trong cuộc đời này, chúng ta đã trải nghiệm rất nhiều thứ. Mỗi một thế giới giả tưởng trong mạng thế giới ảo. . . đã thỏa mãn tất cả tưởng tượng tuổi thơ”
Đới Thông Đạt cảm khái, “Đời này là thật rất đặc sắc. .”
Đới Hiểu Thanh nhìn cha mình: “Cha em một mực quên không được mẹ em, nhưng vẫn rất tự do thoải mái về những phương diện khác.
Đới Thông Đạt ngẩn người, khuôn mặt chất đầy nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu của ông dường như hiện lên hồi ức.
So với người ấy, những người phụ nữ khác mà ông ấy đã gặp sau đó liền không đáng nhắc tới.
“Sư phụ, Hiểu Thanh” Hứa Cảnh Minh nói ra: ” Những lời nói mà con chuẩn bị nói ra, mọi người nhất định phải nhớ kỹ”
Hai người bọn họ nhìn xem Hứa Cảnh Minh.
“Đừng đợi đến ngày cuối cùng” Hứa Cảnh Minh nói: “Hai người có thể chết trước mười ngày nửa tháng so với đại nạn thọ mệnh”
Nền tảng khoa học kỹ thuật hiện nay rất phát triển, hoàn toàn có thể hỗ trợ sinh mệnh Tinh Không chống đỡ đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời.
“Mười ngày nửa tháng trước đại nạn?” Đới Thông Đạt, Đới Hiểu Thanh nghi hoặc.
“Trong tương lai, sau khi con trở thành Chí Cao, thì sẽ có hi vọng thay đổi vận mệnh sinh mệnh Đê Duy Hứa Cảnh Minh nói: ” Đến lúc đó, con sẽ có thể phục sinh cho mọi người, bao gồm sư nương mà sư phụ ngài không nào lãng quên.
Sư nương tuổi còn trẻ đã chết, tự nhiên còn lâu mới hết tuổi thọ.
“Thật sao?” Đới Thông Đạt ngẩn ra, ông nằm mơ cũng muốn gặp lại vợ mình.
“Chỉ là có hi vọng” Hứa Cảnh Minh nói ra.
Việc bồi dưỡng quyến tộc cũng không phải chuyện dễ dàng, Hứa Cảnh Minh hiện giờ chỉ biết đến một môn truyền thừa “Monhado” có khả năng này.
Trong tương lai, hắn trở thành sinh mệnh Cao Duy, thì có lẽ sẽ đạt được pháp môn mới.
Nhưng không nghi ngờ gì nữa…
Hứa Cảnh Minh luôn muốn vợ mình, con gái và rất nhiều người khác có được tuổi thọ dài dằng dặc.
“Hiểu rồi, chúng ta hiểu rồi” Ánh mắt Đới Thông Đạt trở nên nóng bỏng, Đới Hiểu Thanh cũng nhớ kỹ, còn hỏi:
“Có hạn chế số lượng không?”
“Chờ đến khi con có khả năng hồi sinh con mọi người, thì lại tiếp tục bàn đến chuyện này” Hứa Cảnh Minh đáp lời.
Thực ra, hắn cũng chưa tìm hiểu về vấn đề này, chỉ biết Monhado có rất rất nhiều quyến tộc.
Ngay cả 3000 Thánh Sứ của hắn, cũng chỉ là một bộ phận nhỏ trong toàn bộ quyến tộc.
....
Trong khi nghiên cứu cách thức tạo dựng thể sinh mệnh Cao Duy, Hứa Cảnh Minh cũng đang bái phỏng từng vị bằng hữu.
Nhờ vào tài nguyên mà Hứa Cảnh Minh cung cấp, cũng như dựa vào năng lực thiên phú tự thân, sư phụ Liễu Hải cuối cùng cũng trở thành sinh mệnh Bản Nguyên.
Những hầu hết những người bạn khác đều đều đang đối mặt với đại nạn thọ mệnh.
Trái Đất, nghĩa trang.
Hứa Cảnh Minh đứng trước một tòa bia mộ.
“A Thước, cậu rốt cuộc cũng đi rồi” Hứa Cảnh Minh nhìn cái tên Dương Thanh Thước trên bia mộ: “Tất cả thành viên trong chiến đội Lê Mộc kia xưa, Thần Xạ Thủ Vương Di, Đại Hùng Lưu Trùng Viễn, Hành Phương và A Thước cậu, mỗi một người đều ra đi. ”
“Chúng ta đã từng hăng hái tham gia giải đấu Hỏa Chủng lần thứ nhất trong thế giới ảo”
“Mọi thứ vẫn còn hiện rõ mồn một ở trước mắt tôi, mà những đối thủ năm đó, Lôi Vân Phóng, Phương Ngu, Chu Nghệ, Trương Thanh, Hùng Thiên Sơn và những người khác cũng đều đi rồi”
Nhóm sinh mệnh Tinh Không Trong số những sinh mệnh Tinh Không đầu tiên của nền văn minh Trái Đất, không có mấy người có thể tự mình đạt đến cấp tám, tự nhiên không thể vượt qua giới hạn tuổi thọ 3000 năm. Những người bạn học thời thơ ấu, những người bạn đồng hành thời niên thiếu, những đồng đội kề vai sát cánh khi trưởng thành, hầu hết bọn họ đều đã chết và trở thành một phần của lịch sử.
Hứa Cảnh Minh một mình trở lại nhà cũ ở Trái Đất, ngồi yên lặng ở đó, nhìn xem mặt trời chậm rãi xuống núi.
“Cảnh Minh” Lê Miểu Miểu ngồi ở bên cạnh.
“Anh hiện tại đã biết rõ vì sao sinh mệnh Cao Duy rất ít khi về quê nhà. Hứa Cảnh Minh nói khẽ: “Bởi vì thân nhân bằng hữu trước kia, đã sớm không có ở đây”
“Đại nạn thọ mệnh 3.000 năm, một vạn năm, ba vạn năm, mười vạn năm… Sẽ lần lượt cướp đi người bên cạnh, cho đến khi chỉ còn lại một mình mình. Hứa Cảnh Minh khẽ nói. “Sinh mệnh Cao Duy, đã được định sẵn là phải cô đơn chiếc bóng, lẻ loi một mình Lê Miểu Miểu nắm tay Hứa Cảnh Minh.
“Mục tiêu phấn đấu cả đời của anh” Hứa Cảnh Minh nhìn người vợ bên cạnh mình: “Chính là để hai chúng ta có thể thường xuyên nhìn xem mặt trời mọc và lặn”
“Cảnh Minh, em có thể không sống lâu bằng anh, nhưng chừng nào còn sống, em nhất định sẽ luôn ở bên cạnh anh” Lê Miểu Miểu nói.
“Em sẽ sống thật lâu, thật thật lâu” Hứa Cảnh Minh cũng nắm tay vợ mình, bỗng nhiên khẽ nhíu mày.
Bởi vì hắn phát hiện ra năm người đã đến bên ngoài tiểu khu.
“Chủ nhân” Người Thủ Hộ cung kính hành lễ, “Em trai em gái của phu nhân đang ở bên ngoài tiểu khu, muốn gặp mặt chủ nhân”
“Bọn hắn đuổi tới nơi này rồi?” Lê Miểu Miểu biến sắc!
Hứa Cảnh Minh khẽ nhíu mày, nhìn về phía Người Thủ Hộ: “Kêu bọn hắn cút đi!”
“Vâng” Người Thủ Hộ tuân mệnh.
“Nghiêm cấm bọn hắn lại tiến vào Trái Đất. Hứa Cảnh Minh phân phó một câu.
“Vâng” Người Thủ Hộ tuân mệnh một lần nữa.
Năm người Lê gia vẫn chưa kịp nhìn thấy Hứa Cảnh Minh, thì đã bị trục xuất khỏi Trái Đất.
1101 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận