Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 189: (Phần 2) Phi cơ hạ cánh (1)

Trung Quốc, Cục Tiến Hóa Sinh Mệnh.
“Mọi người.”
Cục trưởng Chu đặt tài liệu có dấu đỏ lên bàn rồi nhìn bốn cục phó khác: “Theo quyết định của ban lãnh đạo có cấp thẩm quyền cao nhất, danh sách bồi dưỡng nhân tài đợt hai đã được xác định.”
Phương Hoành, Trường Đồng Phương, Lương Thiến và Vương Thư Kỳ, bốn cục phó đều nhìn vào những người có tên trong văn kiện đỏ chót.
Người đầu tiên là Hứa Cảnh Minh, người thứ hai là Phương Ngu.
“Tất cả các công tác chuẩn bị đều đã được xác định.”
Cục trưởng Chu phân phó: “Một khi đã xác định thì không có sai sót, giờ thì chúng ta đã có thể mời ba người Hứa Cảnh Minh, Phương Ngu và Triệu Phàn về đây. Trong nhóm người đợt trước chỉ có Liễu Hải được tham gia bồi dưỡng lần hai, mức độ bồi dưỡng ngang với Hứa Cảnh Minh.”
Bốn cục phó đều gật đầu.
“Chúng ta phải nắm chắc thời gian và nhanh chóng hành động, mọi thứ nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng trước hai giờ chiều hôm nay.”
Cục trưởng Chu căn dặn.
...
Buổi trưa.
Sau khi Hứa Cảnh Minh và Lê Miểu Miểu ăn xong, cả hai ngồi trong phòng khách, vừa ăn trái cây vừa trò chuyện và xem chương trình trên màn hình.
“Anh.”
Hứa Cảnh Minh nhận một cuộc gọi video, trên quang ảnh chính là Phương Tinh Long.
“Cảnh Minh, tập đoàn Bạch Hùng nhờ tôi mời cậu tham gia chiến đội Bạch Hùng mà bọn họ chuẩn bị thành lập.”
Phương Tinh Long cười nói: “Cậu không cần suy nghĩ lung tung, tôi chỉ giúp truyền lời thôi.”
“Tập đoàn Bạch Hùng?”
Hứa Cảnh Minh kinh ngạc: “Một tập đoàn lớn như Bạch Hùng cũng muốn thành lập chiến đội sao?”
Ngay lúc tập đoàn Hổ Sa đang ở trên đỉnh cao, thì thực lực của bọn họ vẫn còn một khoảng cách khá lớn so với với tập đoàn Bạch Hùng.
Bạch Hùng là một tập đoàn lớn thuộc sở hữu quốc gia, đồng thời cũng là nhà sản xuất pin đứng đầu thế giới. Ngày nay, tất cả ô tô, thậm chí nhiều thiết bị điện tử vẫn cần đến “pin”, công nghệ pin chính là công nghệ cốt lõi trong đời sống hiện tại. Mặc dù tập đoàn Bạch Hùng đang có thị phần lớn nhất thế giới, nhưng bọn họ vẫn có nhiều đối thủ cạnh tranh đến từ các quốc gia khác.
Đồng thời, tập đoàn Bạch Hùng cũng có cơ sở sản xuất ô tô, thậm chí còn sản xuất cả phi cơ riêng.
“Mấy tập đoàn thuộc sở hữu quốc gia xuất phát hơi chậm một chút.”
Phương Tinh Long cười: “Nhưng khi đã tiến quân vào thế giới ảo, tập đoàn Bạch Hùng mang theo quyết tâm rất lớn. Bọn họ muốn mời cậu về làm đội trưởng cho chiến đội của mình! Lương cố định hàng năm của cậu sẽ là 100 triệu nhân dân tệ. Ngoài ra, cậu sẽ được hưởng 50% tiền thưởng của chiến đội và 100% tiền thưởng của khán giả xem phát sóng trực tiếp. Hơn nữa, bọn họ cũng đưa ra rất ít yêu cầu hạn chế.”
“Tạm thời thì em vẫn chưa muốn giải tán chiến đội Lê Mộc.”
Hứa Cảnh Minh nói.
“Được rồi, anh sẽ gửi cho cậu bản hợp đồng chi tiết sau, nếu có bất kỳ thắc mắc gì cứ liên hệ với anh.”
Phương Tinh Long cười nói: “Nhưng anh cũng cho anh một lời khuyên, thế giới ảo vừa mới mở cửa hơn một tháng, tất cả các quốc gia đều dẫn dắt công dân của mình luyện tập kỹ thuật cận chiến… chứng tỏ đây không chỉ đơn thuần là một trò chơi, cậu không nên để bản thân bị ràng buộc với bất kỳ bên nào. Cho dù có ký hợp đồng, cậu cũng không nên ký quá nhiều.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
“Nhắc mới nhớ, từ khi cậu nghỉ việc ở võ quán của anh, bây giờ lại như rồng về biển, đúng là một bước lên tiên.”
Phương Tinh Long cười nói: “Được rồi, anh không nói nữa. Cậu cứ tiếp tục cố gắng nhé.”
Sau khi cúp máy, Lê Miểu Miểu ngồi bên cạnh, lên tiếng xót xa: “Hôm nay anh có nhiều người gọi thật đấy, tất cả đều tới mời anh vào chiến đội. Em thì một lời mời cũng không có.”
“Họ ngu ngốc mới không mời Miêu Miêu của anh. Không có em, sao anh đồng ý đến đó được chứ?”
Hứa Cảnh Minh cười nói.
Đột nhiên lại có một cuộc gọi đến.
Hứa Cảnh Minh nghe máy.
“Hành công tử, có chuyện gì vậy?”
Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Một người quen nhờ tôi gọi cho cậu.”
Hành Phương nhịn cười nói: “Tôi chỉ là người truyền lời thôi, cậu muốn mắng cũng đừng mắng tôi.”
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
Hứa Cảnh Minh thúc giục.
“Chính là… người cậu không ưa đấy, Trình Tử Hào, mời cậu làm đội trưởng cho chiến đội Bạch Long.”
Hành Phương nói: “Tiền lương…”
“Bảo anh ta cút!”
Hứa Cảnh Minh nói.
“Tôi biết kiểu gì cậu cũng mắng mà, dù thế nào thì coi như tôi đã truyền lời xong.”
Hành Phương cười: “Đúng rồi, cho tôi hỏi chút, đội trưởng, cậu sẽ không rời khỏi chiến đội Lê Mộc chứ? Còn nữa, sẽ không đuổi những đội viên cũ chúng tôi đi chứ?”
Hứa Cảnh Minh hừ một cái rồi cúp điện thoại.
Lê Miểu Miểu ngồi bên cạnh lúc này mới lên tiếng nói: “Trình Tử Hào da mặt dày thật đấy, hắn còn mặt mũi mà mời anh sao?”
...
...
Trong phòng làm việc.
“Ông chủ, Hứa Cảnh Minh từ chối.”
Chu Phong nói.
“Ồ.”
Trình Tử Hào ngồi trước bàn làm việc, không hề ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh ta nói gì? Có đưa ra điều kiện gì không?”
“Chỉ nói bốn chữ – bảo anh ta cút!”
Chu Phong nói.
Lửa giận trong lòng Trình Tử Hào lập tức bùng lên, mặt mày nhăn nhó, nhưng cuối cùng hắn cũng kiềm chế được, cười khẩy: “Đúng là lòng dạ hẹp hòi, không mời được thì thôi. Dù sao cũng chỉ là thử, thử một chút cũng chả tốn đồng nào.”
“Đúng vậy, ông chủ không cần phải so đo với Hứa Cảnh Minh làm gì, cũng chỉ là một tên chỉ biết động tay động chân thôi.”
Chu Phong tâng bốc.
“Được rồi, đi xuống đi.”
Trình Tử Hào nói.
Chu Phong cẩn thận đóng cửa phòng làm việc rồi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận