Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 216: (Phần 2) Thiên tài toàn cầu (2)

Chu Phong nói: “Ông chủ, anh thử xem video trận đấu vừa rồi đi, tôi tin chắc… độ nổi tiếng của Hứa Cảnh Minh ở Trung Quốc sẽ tăng vọt bởi vì giao chiến với người ngoại quốc đồng nghĩa với việc có khả năng mang lại vinh quang cho đất nước, ngày càng có nhiều người xem trận đấu, Hứa Cảnh Minh sẽ càng có thêm nhiều người hâm mộ, độ nổi tiếng của hắn cũng từ đó mà lên một tầm cao mới.”
“Trong tương lai gần, Hứa Cảnh Minh sẽ là điểm nóng trên nền tảng người xem thế giới ảo! Rất có thể là điểm nóng nhất!”
Chu Phong nói: “Nếu công ty chúng ta có thể nắm được điểm nóng này, chắc chắn có thể tiến xa hơn! Giá trị thị trường của công ty tăng gấp mấy lần cũng là chuyện rất bình thường!”
“Tăng gấp mấy lần?”
Trình Tử Hào cau mày: “Có cần khoa trương đến mức đó không?”
“Một trận đấu của hắn có đến hàng tỷ người xem! Đương nhiên giá trị của hắn cũng đến mức đó!”
Chu Phong nói.
“Nhưng giữa tôi và hắn có xích mích.”
Trình Tử Hào nói: “Thực ra tôi cũng không quan tâm, tôi có thể linh hoạt được, nhưng hắn thì… không nể mặt tôi đâu.”
Chu Phong nói: “Nếu công ty của chúng ta không có trụ cột hàng đầu thì không thể tiến xa hơn được. Khi đó, ông chủ khó mà gánh được số tiền đặt cược.”
“Cho dù chỉ trả được một phần, tôi cũng chấp nhận.”
Trình Tử Hào bĩu môi nói: “Cùng lắm mất một khoản, hẳn là tôi vẫn còn mấy tỷ trong tay. Tôi thực sự quá mệt mỏi rồi. Tôi đã đặt nền móng vững chắc cho công ty, tiếp đó đều nhờ vào cậu, chỉ cần cậu giữ vững phong độ, một khi thời gian đánh cược kết thúc, chúng ta coi như là thành công rồi.”
“Còn Hứa Cảnh Minh ấy hả?”
Trình Tử Hào nói: “Các cậu cứ nghĩ cách đi, tôi có thể linh hoạt, kể cả bảo tôi bưng rượu rót trà cho hắn tôi cũng có thể làm được.”
Chu Phong gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nghĩ cách.”
Nói xong hắn ta rời đi, năng lực làm việc của hắn ta không tệ, nhưng cũng không phải quá giỏi, nếu không đã không cần phải suốt ngày hầu hạ công tử nhà giàu nào đó.
Lúc rời đi, Chu Phong nghĩ: “Ông chủ đã bỏ mặc công việc, tình hình công ty không ổn lắm, tình hình cạnh tranh ngày càng khốc liệt. Mếu cứ tiếp tục như vậy, mình cũng nên tính đến đường lui.”
...
...
Nhật Bản.
Sân võ trong không gian cá nhân của Miyagawa Akira là một khu rừng, cậu ta đang ngồi khoanh chân trong đó.
Miyagawa Akira chỉ mới mười bảy tuổi, sau khi luyện phương pháp tiến hóa, chiều cao cũng chỉ đạt tới một mét bảy.
“Akira.” Một ông lão nhìn Miyagawa Akira: “Con xem trận đấu của Hứa Cảnh Minh người Trung Quốc chưa?”
“Rồi ạ.”
Miyagawa Akira mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh: “Hứa Cảnh Minh mạnh hơn con, thương pháp của hắn tuy chưa đạt đến độ hoàn hảo, nhưng cũng đã đạt đến cấp bốn. Quan trọng hơn hết, phương pháp tiến hóa của hắn đã đột phá lên một tầng cao mới. Còn con… chỉ vừa đột phá kiếm đạo đến cấp bốn, cũng chưa đột phá phương pháp tiến hóa. Vậy nên, thể lực giữa hai bên có sự chênh lệch rất lớn, nếu con giao đấu với Hứa Cảnh Minh sẽ giống như Alan, bị một thương đánh chết.”
“Đột phá phương pháp tiến hóa khó vậy sao?” Ông lão hỏi.
“Vâng.”
Miyagawa Akira gật đầu: “Kiếm đạo là vận động cơ thể trong lúc chiến đấu, còn phương pháp tiến hóa là vận động cơ thể trong trạng thái tương đối ổn định… Con còn kém một chút để. Phải đợi đến khi phương pháp tiến hóa của con đạt đến trình độ cao hơn nữa, con mới có tư cách đấu với tuyển thủ đến từ Trung Quốc đó một trận.”
“Không cần vội, con mới mười bảy tuổi, là người trẻ nhất trong số các cao thủ cấp bốn trên thế giới.”
Ông lão nói tiếp: “Không nên nhất thời gấp gáp, phải tính chuyện về lâu về dài.”
“Con hiểu.”
Miyagawa Akira gật đầu.
“Nếu con cần bất cứ tài nguyên nào thì cứ nói.”
Ông lão nói.
“Nếu có cơ hội dung nhập thì tốt rồi.”
Miyagawa Akira nói: “Con sẽ rất cảm kích.”
Ông lão gật đầu: “Đối với việc này, chúng ta quả thực sẽ phải trả giá rất đắt. Ta sợ rằng, chính phủ không đợi được sẽ phải bồi dưỡng một người khác trong vòng ba năm nữa. Được rồi, ta không quấy rầy con nữa.”
Ông lão lặng lẽ rời đi.
Nhật Bản đã sớm xem Miyagawa Akira như bảo bối cần bảo vệ, nhưng Miyagawa Akira lại lớn quá nhanh.
“Một cao thủ vũ trụ trong truyền thuyết…”
Miyagawa Akira nhắm mắt lại, cậu ta biết rõ nếu dung nhập vào cao thủ vũ trụ trong truyền thuyết kia sẽ có thể sở hữu phương pháp song đao, bầu trời đầy sao rộng lớn cũng dễ dàng bị cắt ra bởi ánh sáng của thanh kiếm đó.
...
...
Trong hiện thực.
Trên cánh đồng, một thanh niên da đen đang ngồi ăn dưa.
Sì sụp sì sụp… lần lượt từng quả dưa, trong nháy mắt hắn đã ăn hết một đống dưa.
“Ngon lắm.”
Thanh niên da đen ấn nhẹ vào đồng hồ đeo tay, màn hình hiện ra, chiếu trận đấu giữa Hứa Cảnh Minh và Alan.
“Chắc hẳn phương pháp tiến hóa pháp vừa đột phá lên cấp mới, thương pháp thì chưa chín mùi, không xứng làm đối thủ của mình.”
Thanh niên da đen bĩu môi, đột nhiên hơi sửng sốt: “Không đúng, thương pháp chưa chín mùi, sao có thể đột phá phương tiến hóa được?”
“Cái tên Hứa Cảnh Minh người Trung Quốc này?”
Thanh niên da đen nhìn chằm chằm vào màn hình: “Hắn ta vẫn đang giấu thực lực! Thú vị lắm!”
Thanh niên da đen chính là người được mệnh danh là thiên tài hàng đầu thế giới, Tiano Syre!
Bạn cần đăng nhập để bình luận